(¯`•¸·´¯)♥♥♥Angel Ran City♥♥♥(¯`•¸·´¯)
Ran Mori_Thiên thần đen	     Ksvn
(¯`•¸·´¯)♥♥♥Angel Ran City♥♥♥(¯`•¸·´¯)
Ran Mori_Thiên thần đen	     Ksvn
Ran Mori_Thiên thần đen	     Mie17_zps1826a44b

Trang ChínhTrang Chính  GalleryGallery  Latest imagesLatest images  Tìm kiếmTìm kiếm  Đăng kýĐăng ký  Đăng NhậpĐăng Nhập  
Ran Mori_Thiên thần đen	     Mashim10
Đăng ký

Chào mừng đến với diễn đàn
» Nếu đây là lần đầu tiên bạn tham gia diễn đàn, xin mời bạn xem phần hỏi / đáp để biêt cách sử dụng diễn đàn
» Để có thể tham gia thảo luận, bạn phải đăng ký làm thành viên.Bấm vào đây để đăng ký.

Bài gửi sau cùng
Bài gửiNgười gửiThời gian
Thông báo đóng cửa forum Admin
Tue 3 Jul - 5:03
Lời hứa hoa sakura ! love_sakura syaoran
Tue 2 Jun - 13:44
[fic đầu tay] Định mệnh kimiko_yashamura
Fri 22 May - 17:01
Fanfic Shinran tự sáng tác IloveRiida
Wed 29 Apr - 8:50
(short-fic) Anh là ai ran-tsurara
Mon 23 Mar - 20:53
[Fic ShinRan-Sưu Tầm]Tình yêu không báo trước RanNguyen
Tue 10 Mar - 14:38
Khát vọng thiên thần ~*~ love_sakura syaoran
Mon 9 Mar - 14:15
Joker Bảo vệ ran-tsurara
Sat 7 Mar - 16:22
(short-fic) Khát vọng thiên thần love_sakura syaoran
Sat 7 Mar - 15:00
Hồi ức Ran mori Yuki onna
Fri 6 Mar - 22:05
(KaixRan) [18+] Trị thương phuongngoc_cp
Fri 9 Jan - 13:35
( Fic ShinRan 18+) Đâu mới là con người thật của em phuongngoc_cp
Fri 9 Jan - 13:15
Giáng sinh Của ShinxRan achiko kudo
Tue 6 Jan - 21:44
Là bạn "còn lâu achiko kudo
Thu 1 Jan - 12:32
Thông báo Tuyển Nhân sự cho 4rum đợt 2 Admin
Wed 31 Dec - 15:38

|

Ran Mori_Thiên thần đen

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down
Mon 4 Jun - 19:08
#1DC0F2
Admin

.: Trưởng ARC :.
Admin
.: Trưởng ARC :.

https://angel-ran-city.forumvi.com
Người thân Người thân : Mama: Tiểu Mi
Chị gái: Miy, Black Rock Shooter
Em gái: Hidemi_12, Princess_lovely
Con gái: Chihirohanami, Zxu
Anh trai: Oreki Rei
Thẻ mua hàng miễn phí Thẻ mua hàng miễn phí : Thẻ VIP
Giới tính Giới tính : Nữ Zodiac : Scorpio
Chinese zodiac : Snake
Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 817
Power Power : 3516049
Sinh Nhật Sinh Nhật : 12/11/2001
Ngày gia nhập Ngày gia nhập : 02/06/2012
Tuổi Tuổi : 22
Đến từ Đến từ : Nơi giao cách giữa quá khứ và tương lai
Sở thích Sở thích : ....GAF XD
Trạng thái Trạng thái : #1DC0F2
Châm ngôn sống Châm ngôn sống : Đi một chặng đường dài, đến khi ngoảnh đầu lại, chẳng còn bóng dáng ai...Có lẽ, đã đến lúc buông tay rồi...

Tài sản
Medal:
Tài sản:
Huy chương:

Thông tin thành viên
Người thân Người thân : Mama: Tiểu Mi
Chị gái: Miy, Black Rock Shooter
Em gái: Hidemi_12, Princess_lovely
Con gái: Chihirohanami, Zxu
Anh trai: Oreki Rei
Thẻ mua hàng miễn phí Thẻ mua hàng miễn phí : Thẻ VIP
Giới tính Giới tính : Nữ
Zodiac : Scorpio
Chinese zodiac : Snake
Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 817
Power Power : 3516049
Sinh Nhật Sinh Nhật : 12/11/2001
Ngày gia nhập Ngày gia nhập : 02/06/2012
Tuổi Tuổi : 22
Đến từ Đến từ : Nơi giao cách giữa quá khứ và tương lai
Sở thích Sở thích : ....GAF XD
Trạng thái Trạng thái : #1DC0F2
Châm ngôn sống Châm ngôn sống : Đi một chặng đường dài, đến khi ngoảnh đầu lại, chẳng còn bóng dáng ai...Có lẽ, đã đến lúc buông tay rồi...
Hiện giờ đang:

Bài gửiTiêu đề: Ran Mori_Thiên thần đen



Author: dark_wings

Gerne: Romantic, tragedy

Pairings: ...

Rating: K+

Disclaimer: Họ không thuộc về tôi nhưng số mệnh của họ trong fic là của tôi.

Sumary: Ran bị tổ chức áo đen bắt và tẩy não, chúng biến cô thành 1 kẻ lạnh lùng và nhẫn tâm. Bọn chúng gieo vào đầu cô những điều xấu xa, trái sự thật khiến cô cho rằng Shinichi và tất cả mọi người xung quanh cô đều là kẻ tử thù của cô.

Liệu Shinichi có mang Thiên thần trước đây trở về? Liệu Ran sẽ ra sao khi đôi tay cô đã nhuốm máu?


Liệu, có thể hay không, khi muốn hồi sinh 1 Thiên thần đã chết...


Thiên thần đen

-Tôi không biết cậu và tôi trước đây như thế nào? Nhưng tôi biết cậu là kẻ thù của tôi!_Giọng nói lạnh như đá của cô gái vang lên như 1 lưỡi dao xoáy sâu vào trái tim của người con trai trước mặt cô.

-Tớ không phải kẻ thù của cậu, hãy nhớ lại đi Ran, chính bọn chúng mới là kẻ thù của cậu! Hãy tin tớ!_Chàng trai cố phát ra tiếng nói với cơ thể đầy máu.

Cô gái chợt mỉm cười, 1 nụ cười băng lãnh hút hồn người khác nhưng giờ đây nó sặc mùi tanh của máu, nòng súng trên tay cô dần được nâng lên cùng với ánh mắt và nụ cười hài lòng của những kẻ máu lạnh tàn ác phía sau cô.

-Nếu tôi nói...Tôi không tin thì sao?_Cô gái vẫn mỉm cười, đôi mắt ánh lên sự căm thù xen lẫn thoả mãn khi con mồi trước mặt mình đang rơi xuống hố sâu tuyệt vọng.

Chàng trai nhìn cô gái bằng 1 ánh mắt đau thương.

-Good Bye!

"Pằng"

Tiếng súng vang lên, cả 1 vùng trời nhuộm trong sắc đỏ và mùi tanh của máu...Những hạt tuyết trắng tinh khiết bị vấy bẩn bới những chấm hoa li ti nhỏ vương trên nền đất...

Tử thần vung cao lười hái của mình cùng với tiếng cười thoả mãn...

...

..

.

Tài sản
CLick Vào Xem Tài Sản Của Admin

Tài sản
Medal:
Tài sản:
Huy chương:





Mon 4 Jun - 19:10
#1DC0F2
Admin

.: Trưởng ARC :.
Admin
.: Trưởng ARC :.

https://angel-ran-city.forumvi.com
Người thân Người thân : Mama: Tiểu Mi
Chị gái: Miy, Black Rock Shooter
Em gái: Hidemi_12, Princess_lovely
Con gái: Chihirohanami, Zxu
Anh trai: Oreki Rei
Thẻ mua hàng miễn phí Thẻ mua hàng miễn phí : Thẻ VIP
Giới tính Giới tính : Nữ Zodiac : Scorpio
Chinese zodiac : Snake
Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 817
Power Power : 3516049
Sinh Nhật Sinh Nhật : 12/11/2001
Ngày gia nhập Ngày gia nhập : 02/06/2012
Tuổi Tuổi : 22
Đến từ Đến từ : Nơi giao cách giữa quá khứ và tương lai
Sở thích Sở thích : ....GAF XD
Trạng thái Trạng thái : #1DC0F2
Châm ngôn sống Châm ngôn sống : Đi một chặng đường dài, đến khi ngoảnh đầu lại, chẳng còn bóng dáng ai...Có lẽ, đã đến lúc buông tay rồi...

Tài sản
Medal:
Tài sản:
Huy chương:

Thông tin thành viên
Người thân Người thân : Mama: Tiểu Mi
Chị gái: Miy, Black Rock Shooter
Em gái: Hidemi_12, Princess_lovely
Con gái: Chihirohanami, Zxu
Anh trai: Oreki Rei
Thẻ mua hàng miễn phí Thẻ mua hàng miễn phí : Thẻ VIP
Giới tính Giới tính : Nữ
Zodiac : Scorpio
Chinese zodiac : Snake
Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 817
Power Power : 3516049
Sinh Nhật Sinh Nhật : 12/11/2001
Ngày gia nhập Ngày gia nhập : 02/06/2012
Tuổi Tuổi : 22
Đến từ Đến từ : Nơi giao cách giữa quá khứ và tương lai
Sở thích Sở thích : ....GAF XD
Trạng thái Trạng thái : #1DC0F2
Châm ngôn sống Châm ngôn sống : Đi một chặng đường dài, đến khi ngoảnh đầu lại, chẳng còn bóng dáng ai...Có lẽ, đã đến lúc buông tay rồi...
Hiện giờ đang:

Bài gửiTiêu đề: Re: Ran Mori_Thiên thần đen



Chap 1: Gục ngã


Tôi lê từng bước chân nặng nhọc cùng với vết thương đang rỉ máu trên nền tuyết lạnh lẽo. Từng giọt máu đỏ thẫm rơi xuống và bị kéo dài trên mặt đất.

Đau?

Không hề!

Vết thương đó có là gì so với nỗi đau mà tôi đang gánh chịu.

Shinichi Kudo- người mà tôi yêu thương nhất lại chính là người đã gây ra cả 2 vết thương này cho tôi.

Người ta nói khi đứng giữa ranh giới của sự sống và cái chết, người ta luôn bộc lộ thật tâm trạng của mình. Và đúng như vậy, khi buộc phải bắn vào tôi hay Shiho thì cậu ấy đã chọn bắn vào tôi- Ran Mori.

Bây giờ tôi mới nhận ra sự xoay chuyển của cuộc đời này quả là không lường trước được, nó thật nghiệt ngã làm sao.

Tôi ngồi phịch xuống nền tuyết lạnh lẽo, mặc cho vết thương ngày càng chảy nhiều máu hơn, tôi bật cười cho sự ngốc nghếch của mình. Hoá ra từ trước đến giờ cái tình yêu mà tôi luôn mơ mộng cũng chỉ là ảo tưởng. Tình cảm suốt 17 năm giữa tôi và Shinichi cũng không bằng tình cảm của cậu và cô gái ấy trong 3 năm qua.

Tôi cười. Phải, tôi đang cười nhưng sao nơi khoé môi lại mặn đắng.
Thật chua chát...

Tôi đưa bàn tay đẫm máu ra trước mắt mình, hình ảnh Shinichi lại hiện về trong tâm trí tôi. Vẫn nụ cười kiêu hãnh, vẫn đôi mắt xanh nghiêm nghị, vẫn giọng nói thân quen ngày nào nhưng giờ đây bên cạnh cậu ấy không phải là tôi mà là người khác.

Tôi đã dần cảm thấy cái đau của vết thương, tôi thở dốc. Tôi bỗng nghĩ liệu cậu ấy có đến cứu tôi không, chẳng phải cậu ấy luôn tìm ra tôi và là người đến bên cạnh tôi đầu tiên mỗi khi tôi gặp nguy hiểm đó sao.
Tôi lại bật cười, sao đến giờ tôi vẫn ngu ngốc như vậy, sao đến giờ tôi vẫn ảo tưởng về cậu ấy trong khi sự thật đã bày ra trước mắt.
Tôi luôn như vậy, ôm hy vọng để rồi tuyệt vọng...




Mọi thứ trước mắt tôi mờ dần, rồi tất cả dần biến thành 1 màn mây trắng xoá. Tôi ngã khuỵ xuống nền đất.
Còn 1 chút ý thức, tôi bất chợt nghe thấy tiếng bước chân đang đến gần, thật gần...

Nhưng tôi không quan tâm, tôi không hề quan tâm đó là ai, vì tôi cũng chẳng quan tâm đến sự sống của mình. Tôi muốn ngủ, ngủ 1 giấc thật dài và không bao giờ tỉnh lại nữa. Tôi muốn mãi mãi chìm trong những giấc mơ của mình và ôm ấp những kỷ niệm tuyệt đẹp về Shinichi. Tôi không muốn phải đối mặt với cái hiện thực tàn khốc này, tôi không muốn nhìn thấy cảnh họ ở bên cạnh nhau.
Tôi van xin đấy, hãy để tôi được yên...







" A secret makas a woman woman"

1 giọng nói lạnh lẽo hơn cả tuyết vang lên giữa màn không trắng xoá, người phụ nữ giương đôi mắt đau thương lặng nhìn Thiên thần của bà đang rơi dần vào hố sâu tuyệt vọng. 1 giọt lệ chảy tràn trên đôi mắt người phụ nữ đó.

-Ta sẽ cứu em, Angel!

Tài sản
CLick Vào Xem Tài Sản Của Admin

Tài sản
Medal:
Tài sản:
Huy chương:





Mon 4 Jun - 19:10
#1DC0F2
Admin

.: Trưởng ARC :.
Admin
.: Trưởng ARC :.

https://angel-ran-city.forumvi.com
Người thân Người thân : Mama: Tiểu Mi
Chị gái: Miy, Black Rock Shooter
Em gái: Hidemi_12, Princess_lovely
Con gái: Chihirohanami, Zxu
Anh trai: Oreki Rei
Thẻ mua hàng miễn phí Thẻ mua hàng miễn phí : Thẻ VIP
Giới tính Giới tính : Nữ Zodiac : Scorpio
Chinese zodiac : Snake
Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 817
Power Power : 3516049
Sinh Nhật Sinh Nhật : 12/11/2001
Ngày gia nhập Ngày gia nhập : 02/06/2012
Tuổi Tuổi : 22
Đến từ Đến từ : Nơi giao cách giữa quá khứ và tương lai
Sở thích Sở thích : ....GAF XD
Trạng thái Trạng thái : #1DC0F2
Châm ngôn sống Châm ngôn sống : Đi một chặng đường dài, đến khi ngoảnh đầu lại, chẳng còn bóng dáng ai...Có lẽ, đã đến lúc buông tay rồi...

Tài sản
Medal:
Tài sản:
Huy chương:

Thông tin thành viên
Người thân Người thân : Mama: Tiểu Mi
Chị gái: Miy, Black Rock Shooter
Em gái: Hidemi_12, Princess_lovely
Con gái: Chihirohanami, Zxu
Anh trai: Oreki Rei
Thẻ mua hàng miễn phí Thẻ mua hàng miễn phí : Thẻ VIP
Giới tính Giới tính : Nữ
Zodiac : Scorpio
Chinese zodiac : Snake
Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 817
Power Power : 3516049
Sinh Nhật Sinh Nhật : 12/11/2001
Ngày gia nhập Ngày gia nhập : 02/06/2012
Tuổi Tuổi : 22
Đến từ Đến từ : Nơi giao cách giữa quá khứ và tương lai
Sở thích Sở thích : ....GAF XD
Trạng thái Trạng thái : #1DC0F2
Châm ngôn sống Châm ngôn sống : Đi một chặng đường dài, đến khi ngoảnh đầu lại, chẳng còn bóng dáng ai...Có lẽ, đã đến lúc buông tay rồi...
Hiện giờ đang:

Bài gửiTiêu đề: Re: Ran Mori_Thiên thần đen



Chap 2: Tuyết và linh hồn



Những hạt tuyết trắng cứ thế mà rơi rơi mãi khiến bước chân của Shinichi trở nên nặng nề hơn. Cậu dựa lưng vào 1 vách tường gần đó và thở dốc, cậu đã chạy gần hết cả khu phố Beika hoặc nói đúng hơn là gần như cả thành phố Tokyo này nhưng vẫn không thấy tăm hơi người con gái ấy đâu cả.

Cậu ngước mắt lên nhìn bầu trời đêm tối tăm, lạnh lẽo.
Đôi mắt cậu vô hồn, chứa đầy đau đớn và tuyệt vọng...

Cậu đang đi tìm cô- Ran Mori, người con gái mà cậu đã nhẫn tâm bỏ rơi lúc nãy.
Cậu biết sự lựa chọn của cậu là quá tàn nhẫn đối với cô, nhưng biết làm sao được khi phải lựa chọn giữa người cậu yêu và người cậu cần phải bảo vệ.
Lúc nào cũng vậy, lựa chọn luôn khiến người ta đau khổ...

Shinichi nhớ lại khoảnh khắc đó, khoảnh khắc 2 người con gái cùng đưa đôi mắt đau thương nhìn về phía cậu.
Trái tim cậu bảo phải cứu lấy Ran nhưng lý trí lại bảo cậu phải thực hiện lời hứa sẽ bảo vệ Shiho.
...

Và...lý trí đã thắng.
Cậu đã chọn lựa đẩy Ran đến bờ vực Tử thần.
Cậu không thể nào quên được đôi mắt của Ran lúc đó.
Ngạc nhiên, đau đớn và thất vọng.

Cùng lúc đó, tên trùm cất vang tiếng cười của kẻ chiến thắng nhưng hắn đâu ngờ 1 kế hoạch vạch sẵn của FBI và CIA đã giết chết hắn và tiêu diệt gần như là toàn bộ tổ chức của hắn.
Khi tất cả dường như đã thành công, Shinichi quay lại tìm Ran thì cô đã biến mất cùng với vết thương vẫn đang rỉ máu và cậu đã như 1 tên điên lao đi tìm kiếm.



Shinichi thở dài, từng làn khói trắng từ hơi thở của cậu bay lên không trung rồi biến mất như chưa từng tồn tại.
Sau khi đã lấy lại sức cậu lại chay đi tìm Ran.
Bất chợt, cậu dừng lại bên 1 con hẻm nhỏ và 1 tia hy vọng vụt lên trong cậu.

Những vết máu...Những vết máu bị kéo lên trên mặt đất...

Với trí thông minh vốn có của mình đủ để cho cậu biết đó là ai.

-Ran_Shinichi vui mừng kêu lên và chạy vào con hẻm đó.

Đột nhiên, nụ cười trên môi Shinichi tắt hẳn, thay vào đó là 1 đôi mắt kinh hoàng.

-Ran_Cậu gọi, đôi mắt vẫn không hề thay đổi.

-RAN..._Cậu hét lên và vụt chạy về phía trước.

Người con gái mà cậu đang tìm kiếm đang ở đó.
Cô đang ở đó với những hạt tuyết rơi đầy trên thân hình bé nhỏ.
Cô đang ở đó, nằm giữa vũng máu màu đỏ thẫm.
Cô đang ở đó với gương mặt tái xanh, vô hồn.

Shinichi bước đến gần Ran, đôi chân cậu run run, lần đầu tiên trong đời cậu có cảm giác sợ hãi đến thế.
Cậu sợ, Ran đã rời xa cậu.
Cậu đến bên cô, đưa tay quệt đi những sợi tóc vương trên mặt cô.
Đột nhiên, cậu khựng lại
....
Hơi thở của Ran. đã không còn nữa.

Cậu nâng thân hình bé bỏng của cô trong vòng tay và siết thật chặt.

-Ran_Cậu khẽ gọi.

-Ran, tỉnh lại đi!

-...

-Tớ xin cậu, hãy tỉnh lại đi!

Như 1 lời cầu khẩn không được Thương đế chấp nhận, cô vẫn nằm đó, thân xác lạnh lẽo với đôi mắt nhắm chặt, không 1 dấu hiệu nào của sự sống.
Những giọt nước trắng lăn tăn chảy dài trên má cô.
Shinichi đã khóc...Lần đầu tiên trong đời cậu đã khóc...

-Xin lỗi Ran, tớ xin lỗi!

Lời xin lỗi muộn màng vang lên giữa bầu trời tuyết lạnh lẽo của 1 linh hồn đang mang sự hối hận tột cùng với 1 linh hồn đã bị Thần chết tước đoạt.
Từng cơn gió lạnh lùng thổi qua mang theo những hạt tuyết táp vào Shinichi và cô gái đang nằm bất động như muốn an ủi và vùi lấp đi sự đau đớn của cậu.



Shinichi cởi chiếc áo khoác của mình đắp lên người cô và bế cô lên.

-Cậu lạnh lắm phải không? Để tớ đưa cậu về nhà nhé!

Shinichi nói.
Không có lời đáp trả.
Cậu mỉm cười.
Một nụ cười thật bi ai.
Rồi cậu bế cô ra khỏi nơi lạnh lẽo và tối tăm đó...

Từ trên bầu trời, những hạt tuyết trút xuống nhiều hơn như khóc thay cho sự nghiệt ngã của số phận.




Ở đằng xa, người phụ nữ với mái tóc vàng lặng lẽ nhìn theo bước chân của cậu bằng đôi mắt u buồn.

-Sorry, CoolGuy...

Tài sản
CLick Vào Xem Tài Sản Của Admin

Tài sản
Medal:
Tài sản:
Huy chương:





Mon 4 Jun - 19:11
#1DC0F2
Admin

.: Trưởng ARC :.
Admin
.: Trưởng ARC :.

https://angel-ran-city.forumvi.com
Người thân Người thân : Mama: Tiểu Mi
Chị gái: Miy, Black Rock Shooter
Em gái: Hidemi_12, Princess_lovely
Con gái: Chihirohanami, Zxu
Anh trai: Oreki Rei
Thẻ mua hàng miễn phí Thẻ mua hàng miễn phí : Thẻ VIP
Giới tính Giới tính : Nữ Zodiac : Scorpio
Chinese zodiac : Snake
Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 817
Power Power : 3516049
Sinh Nhật Sinh Nhật : 12/11/2001
Ngày gia nhập Ngày gia nhập : 02/06/2012
Tuổi Tuổi : 22
Đến từ Đến từ : Nơi giao cách giữa quá khứ và tương lai
Sở thích Sở thích : ....GAF XD
Trạng thái Trạng thái : #1DC0F2
Châm ngôn sống Châm ngôn sống : Đi một chặng đường dài, đến khi ngoảnh đầu lại, chẳng còn bóng dáng ai...Có lẽ, đã đến lúc buông tay rồi...

Tài sản
Medal:
Tài sản:
Huy chương:

Thông tin thành viên
Người thân Người thân : Mama: Tiểu Mi
Chị gái: Miy, Black Rock Shooter
Em gái: Hidemi_12, Princess_lovely
Con gái: Chihirohanami, Zxu
Anh trai: Oreki Rei
Thẻ mua hàng miễn phí Thẻ mua hàng miễn phí : Thẻ VIP
Giới tính Giới tính : Nữ
Zodiac : Scorpio
Chinese zodiac : Snake
Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 817
Power Power : 3516049
Sinh Nhật Sinh Nhật : 12/11/2001
Ngày gia nhập Ngày gia nhập : 02/06/2012
Tuổi Tuổi : 22
Đến từ Đến từ : Nơi giao cách giữa quá khứ và tương lai
Sở thích Sở thích : ....GAF XD
Trạng thái Trạng thái : #1DC0F2
Châm ngôn sống Châm ngôn sống : Đi một chặng đường dài, đến khi ngoảnh đầu lại, chẳng còn bóng dáng ai...Có lẽ, đã đến lúc buông tay rồi...
Hiện giờ đang:

Bài gửiTiêu đề: Re: Ran Mori_Thiên thần đen



Part 3: Kết thúc...

-Sorry CoolGuy...
(Xin lỗi, CoolGuy...)

-But I had to carry her away...
(Nhưng tôi phải mang cô ấy đi...)

Tiếng gió tuyết nổi lên nghe như tiếng gào thét của 1 ai đó, nó nhấn chìm tất cả mọi vật bằng màu trắng tinh khiết của mình.
Người phụ nữ với mái tóc vàng tuyệt đẹp quay lưng đi, trên tay bà là 1 cô gái với mái tóc màu đen, gương mặt nhợt nhạt và mang 1 vết thương đang rỉ máu trên người.
Bất chợt, người phụ nữ quay lại, nhìn bóng người con trai đang bị tuyết che lấp, bà mỉm cười, 1 nụ cười buồn bã.

-I can not pay her back for you, but I would rather you defend her.
(Tôi không thể trả cô ấy lại cho cậu, nhưng tôi sẽ thay cậu bảo vệ cô ấy.)

-I promise...
(Tôi hứa...)

Sau câu nói của người phụ nữ, tất cả mọi vật đều đã bị cơn bão tuyết nhấn chìm, hình ảnh người con trai cũng biến mất sau lớp tuyết dày đặc.

Tất cả mọi thứ tưởng chừng đã kết thúc nhưng hoá ra nó chỉ mới bắt đầu.
Mùi máu tanh lại 1 lần nữa bốc lên nồng nặc.
Tử thần lại cất vang tiếng cười và vung chiếc lưỡi hái của mình lên cao.
Như chờ đợi...
Để chào đón linh hồn kế tiếp...

...

--------------------------------------------

Khu nghĩa trang đượm 1 màu trắng tang thương.
Ngôi mộ vừa mới xây vẫn còn thoang thoảng mùi nhựa cứng.
Tất cả mọi người đều mặc chiếc áo mang màu đen tang tóc.
Và...ai ai cũng khóc.

Ông Mori khóc.
Bà Eri khóc.
Sonoko khóc.
Bà Yukiko khóc.
Tất cả mọi người đều khóc...
Họ khóc thương cho 1 Thiên thần nhân hậu.

Nhưng bây giờ...
Thiên thần đó đã không còn nữa.
Thân xác cô, đã bị vùi sâu trong lòng đất lạnh.

Hôm nay, tất cả bạn bè, người thân của cô đều có mặt để tiễn cô đến đoạn đường cuối cùng của đời mình.
Chỉ riêng 2 người không đến...
Kudo Shinichi và Shiho Miyano.
Và, mọi người đều hiểu rõ lí do sự vắng mặt của họ.

Sonoko quỳ xuống bên chiếc mộ, nụ cười của cô bạn thân cô vẫn được thấy hằng ngày nhưng giờ đây cô chỉ có thể ngắm nhìn nó qua bức ảnh vô hồn.
Ran Mori- cô bạn ngốc nghếch luôn chờ đợi 1 kẻ bạc tình.
Sonoko luôn nghĩ như vậy.
Và bây giờ cũng không thay đổi.
Kết cục của sự chờ đợi là cái chết này sao?
Nếu như chứng kiến việc này, thì liệu, còn ai dám tin vào thứ được gọi vào tình yêu vĩnh cửu nữa chứ.

Bà Eri gào lên tên con gái mình và chạy đến ôm lấy chiếc bia lạnh lẽo vào lòng.
Làm sao bà có thể chấp nhận được khi đứa con gái mà bà yêu quí nhất lại bỏ bà ra đi.
Ông Mori cũng không ngăn những giọt nước trên mi mình.
Ông hối hận.
Hối hận khi không thể cho Ran 1 gia đình toàn vẹn như cô từng mơ ước.
Hối hận, khi để cho cô tự chọn lựa con đường tình cảm của mình.
Và, ông hối hận tại sao lại không giữ cô lại vào cái ngày tuyết rơi hôm ấy.
Tại sao ông lại để cô đi để bây giờ nhận lại là 1 kết cục đau thương như thế này.


Trên bầu trời vần vũ mây đen, những hạt mưa rơi xuống như thay cho lời từ biệt.
Tất cả mọi người đều ra về, ai cũng ngoảnh đầu nhìn lại trước khi đi.
Những bó hoa trắng trước mộ cô cũng bị cơn gió kéo đi mất.
Từng cánh hoa rơi lã tã trên nền đất lạnh.

Tiếng bước chân.
Có người đến.
Chàng trai cầm chiếc ô màu đen đến đứng trước mộ cô.
Đôi mắt xanh giờ vương bao buồn bã.
Kudo Shinichi đã đến.

Cậu không đến trễ.
Cậu đã đến từ rất lâu nhưng vì sợ phải đối mặt với ánh mắt của những người xung quanh nên cậu chỉ dám đứng từ xa nhìn cô.
Đôi mắt cậu bây giờ trở nên vô hồn.
Thiên thần của cậu đã rời bỏ cậu mà ra đi...

Cậu ngồi xuống, đưa tay chạm vào tấm ảnh trên chiếc bia.
Những cơn gió thổi mạnh hơn và mang những hạt mưa táp vào mặt cậu.
Rát buốt...
Nhưng cậu mặc kệ, cậu vẫn ngồi ở đó,
Vẫn với đôi mắt vô hồn nhìn chăm chăm vào cô gái trong bức ảnh.
Cậu đã mất cô thật rồi...

Tiếng mưa vang lên khắp 4 bốn bề nghe như lời than trách của 1 ai đó.

-Tớ đã trở về nhưng chính cậu lại bỏ rơi tớ mà ra đi._Cậu khẽ nói.

-Tại sao cậu không ở lại?

-Tại sao cậu không ở lại để trách mắng tớ. Kẻ đáng ghét này đang đợi cậu đến dạy bảo đây.

Cậu gào lên, tiếng nói chan hoà cũng những giọt nước mắt hối hận.
Tiếng gió thét vùi lấp đi những lời cầu khẩn đó.
Chiếc ô rơi xuống và bị gió quật bay lên không trung.

Cậu biết, cho dù có làm thế nào đi nữa, cô cũng không trở về bên cậu.
Đó chỉ là những lời cậu tự trách mình.
Những lời cầu xin vô vọng.
Cậu khuỵ xuống, mái tóc bị mưa ướt rũ xuống che đi 1 phần khuôn mặt cậu.
Những giọt nước chảy dài má cậu.
Nhưng...là mưa hay nước mắt?
Ai có thể biết được...

Từ xa xa, phía sau gốc cây rẻ quạt, 1 cô gái với mái tóc màu nâu đỏ ngắn ngang vai lặng lẽ nhìn về phía cậu.
Shiho Miyano, cô cũng đã đến.
Chợt, cô buông tay.
Chiếc ô màu xanh rơi xuống đất.
Cô vịn vào 1 cánh tay của mình, dựa đầu vào gốc cây.
Trên gương mặt cô cũng xuất hiện những giọt nước trắng.
Khác với mưa,
Nó lăn trên mặt cô,
Nóng hổi.

Cơn mưa mang theo linh hồn 1 cô gái trở về bên kia Thế Giới và nhấn chìm trong nó là 2 linh hồn đang mang sự hối hận và tổn thương sâu sắc.
Tiếng sét vang lên như báo hiệu sự kết thúc.

-----------------------------------

...

..

.

Sợi dây điện được tháo ra khỏi trán 1 cô gái đang ngủ say.
Người phụ nữ nâng chiếc cốc Vermouth với đôi mắt buồn bã.
Người đàn ông quăng tàn thuốc sang 1 bên và mỉm cười.

-Cùng chào đón thành viên mới nào! Roses (Four Roses)...

Tài sản
CLick Vào Xem Tài Sản Của Admin

Tài sản
Medal:
Tài sản:
Huy chương:





Mon 4 Jun - 19:11
#1DC0F2
Admin

.: Trưởng ARC :.
Admin
.: Trưởng ARC :.

https://angel-ran-city.forumvi.com
Người thân Người thân : Mama: Tiểu Mi
Chị gái: Miy, Black Rock Shooter
Em gái: Hidemi_12, Princess_lovely
Con gái: Chihirohanami, Zxu
Anh trai: Oreki Rei
Thẻ mua hàng miễn phí Thẻ mua hàng miễn phí : Thẻ VIP
Giới tính Giới tính : Nữ Zodiac : Scorpio
Chinese zodiac : Snake
Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 817
Power Power : 3516049
Sinh Nhật Sinh Nhật : 12/11/2001
Ngày gia nhập Ngày gia nhập : 02/06/2012
Tuổi Tuổi : 22
Đến từ Đến từ : Nơi giao cách giữa quá khứ và tương lai
Sở thích Sở thích : ....GAF XD
Trạng thái Trạng thái : #1DC0F2
Châm ngôn sống Châm ngôn sống : Đi một chặng đường dài, đến khi ngoảnh đầu lại, chẳng còn bóng dáng ai...Có lẽ, đã đến lúc buông tay rồi...

Tài sản
Medal:
Tài sản:
Huy chương:

Thông tin thành viên
Người thân Người thân : Mama: Tiểu Mi
Chị gái: Miy, Black Rock Shooter
Em gái: Hidemi_12, Princess_lovely
Con gái: Chihirohanami, Zxu
Anh trai: Oreki Rei
Thẻ mua hàng miễn phí Thẻ mua hàng miễn phí : Thẻ VIP
Giới tính Giới tính : Nữ
Zodiac : Scorpio
Chinese zodiac : Snake
Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 817
Power Power : 3516049
Sinh Nhật Sinh Nhật : 12/11/2001
Ngày gia nhập Ngày gia nhập : 02/06/2012
Tuổi Tuổi : 22
Đến từ Đến từ : Nơi giao cách giữa quá khứ và tương lai
Sở thích Sở thích : ....GAF XD
Trạng thái Trạng thái : #1DC0F2
Châm ngôn sống Châm ngôn sống : Đi một chặng đường dài, đến khi ngoảnh đầu lại, chẳng còn bóng dáng ai...Có lẽ, đã đến lúc buông tay rồi...
Hiện giờ đang:

Bài gửiTiêu đề: Re: Ran Mori_Thiên thần đen



Chap 4: Thật và giả

Tôi ngồi cạnh khung cửa sổ của căn nhà lộng lẫy và hướng mắt nhìn ra khung cảnh ảm đạm.
Bao bọc căn nhà là 1 bờ tường vửng chãi, nó là thứ đã ngăn cách tôi với Thế Giới bên ngoài.

Ở đây, thứ duy nhất mà tôi có thể ngắm nhìn được là cảnh những chiếc non lớn lên rồi từ từ vàng úa, và cuối cùng là rơi xuống đất từ giã cõi đời.
Ở đây, mọi thứ trở nên rất vô vị và nhàm chán.
Có những lúc tôi muốn bước ra khỏi nơi này nhưng khi đến cạnh bờ tường thì đôi chân tôi lại run lên.
Bởi vì tôi không hề biết gì về Thế Giới bên ngoài.

Tôi bây giờ thậm chí không nhớ gì về tên họ của mình và cuộc sống trước kia. Trong đầu tôi, thứ duy nhất mà tôi có thể nhớ là người đàn ông đầu tiên đã gọi tên tôi và người phụ nữ đã nói về thân thế của tôi.


------Flashback------


Tôi ngồi dậy trên chiếc giường màu trắng 1 cách mệt mỏi. Tôi đưa tay xoa cái đầu đang nhức như búa bổ của mình.
Tôi ngước lên nhìn khung cảnh xung quanh mình.
Những thiết bị hiện đại chất đầy cả căn phòng màu đen u ám.

-Đây là đâu? Và...

Tôi khựng lại và cảm thấy sợ hãi khi 1 câu hỏi bất ngờ hiện lên trong đầu tôi.

"Tôi là ai?"

Tôi quay nhìn xung quanh mong có 1 ai đó trả lời cho tôi nhưng không gian quanh tôi chỉ là 1 màu đen dày đặc. Tôi ngồi sát vào mép giường và ôm chặt gối của mình.

"Cạch"

Cánh cửa bị mở tung ra, những tia sáng ấm áp lọt vào khiến tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
1 người đàn ông và 1 người phụ nữ rất xinh đẹp bước vào.
Người đàn ông đến gần tôi, gương mặt lạnh toát đến đáng sợ, hắn ta nhìn tôi và chợt mỉm cười- 1 nụ cười khiến tôi phát run.

-Cuối cùng cô cũng tỉnh lại, Roses!

Tôi giật mình và ngước lên nhìn người đàn ông đó.

-Roses? Đó là tên tôi?

-...Đúng vậy! Từ bây giờ, đó là tên cô!_Người đàn ông nói.

-Vậy, ngươi...là ai?_Tôi nói, giọng đầy run rẩy.

Hắn ta cúi xuống gần tôi thì thào.

-Hãy nhớ kĩ! Ta là Gin, là "sếp" của cô!

Nói rồi hắn quay đi để lại tôi với người phụ nữ xinh đẹp ấy.
Bà ta nhìn tôi với đôi mắt phảng phất buồn bã, 1 đôi mắt tuyệt đẹp.

-Bà là ai?_Tôi lại hỏi.

Bà ta đưa nhẹ tay lên vuốt tóc tôi và khẽ mỉm cười.

-Ta là Vermouth, à không..._Bà ta chợt khựng lại.

-Ta là Chris Vineyard, nhưng em có thể gọi ta là Vermouth!...Ta...sẽ bảo vệ em.

-Bảo vệ tôi? Tại sao?

Bà ta không nói gì chỉ đưa 1 ngón tay lên môi và khẽ nói.

-A secret make a woman woman.

Rồi bà ấy nhẹ nhàng đỡ tôi ra khỏi căn phòng đáng sợ đó và đưa tôi đến nhà của bà ấy.
Một ngôi biệt thự đẹp đẽ nằm sâu hút trong 1 khu phố nhỏ, khó ai có thể tìm ra được.

-Em hãy ở đây với ta! Ta sẽ chăm sóc em.

-Bà có thể nói cho tôi biết tôi là ai được không?

Vermouth bỗng dưng im lặng, đôi mắt trầm buồn hẳn.

-Ta sẽ nói cho em biết...


------End Flashback------

Tôi giật mình khi 1 cơn gió lạnh thổi qua.
Cánh cửa bật mở.
Vermouth đã đến.

-Em đứng đó làm gì vậy? Roses_Vermouth vẫn giữ giọng nói lạnh lùng.

-...!_Tôi ấp úng. -Vermouth, câu chuyện mà bà kể với tôi, có thật không?

Vermouth khựng lại, mỗi khi tôi nhắc đến chuyện thân phận thật của mình, trên gương mặt bà ta luôn luôn ẩn hiện những nét u buồn, tiếc nuối nào đó.

-Em nghi ngờ sao?_Vermouth khẽ mỉm cười.

Tôi không trả lời và quay sang tiếp tục ngắm nhìn những chiếc lá bị gió cuốn đi trong không trung.
Tôi từng ước, nếu tôi cũng như chiếc lá đó, được buông mình bay theo cơn gió, phó mặt cho số phận thì tốt biết mấy.
Tôi luôn có cảm giác rằng mình muốn được ngủ yên mãi mãi, tôi luôn ước ao có thể không bao giờ mở mắt ra, tôi cũng không biết vì sao nữa. Tôi chỉ biết nó có liên quan đến vết thương trên ngực của tôi.
1 vết thương mà mỗi khi chạm đến đều làm trái tim tôi nhói lên.

-À đúng rồi._Vermouth nâng chiếc cốc rượu Martini và nói. -Ngày mai Gin sẽ cho người đến đây để dạy em cách bắn súng.

-Bắn súng?_Tôi rùng mình trước 2 từ đó.

Tôi đã chấp nhận học những thứ như thế để trả thù. Trả thù những kẻ đã gây đau khổ cho tôi mà Vermouth đã nói. Trả lại gấp bội những gì mà họ đã mang đến cho tôi. Trả thù tất cả.


Câu chuyện mà Vermouth đã kể cho tôi tuy tôi vẫn còn nghi ngờ, nhưng dù sao đó là điều duy nhất mà tôi có thể tin và dùng để làm mục đích cho cuộc sống của mình.






------Flash back-----







-Em là con gái của 1 nhà khoa học, em vốn có 1 cuộc sống rất vui vẻ nhưng có 1 lần, bố em có liên lạc với 1 thành viên trong tổ chức và bị nghi ngờ liên quan đến tổ chức chúng ta nên bị FBI theo dõi. Bố em vì sợ liên luỵ đến em và mẹ em nên đã để 2 người âm thầm rời khỏi Tokyo. Trong chuyến đi ấy, FBI đã lầm tưởng bố em sợ tội chạy trốn nên đã đuồi theo bắt lại, và có 1 nhân viên FBI đã bắn chết bố em. Vì lấy lí do là bố em kháng cự nên nhân viên FBI đó đã thoát tội. Mẹ em trong lúc đưa em chạy trốn đã bị bệnh nặng và qua đời. Ngay lúc đó, ta đã gặp em và đưa em về đây nhưng em lại bị trọng thương nên mất đi trí nhớ. Gin là người có quyền lực cao nhất trong tổ chức, vì thấy tồ chức cũng có phần trách nhiệm nên đã quyết định cứu em và giúp em trả thù.

Vermouth kể lại câu chuyện của "tôi", gương mặt bà ấy có chút gì đó buồn bã.

Tôi hơi băn khoăn.

-Tại sao bố tôi lại liên lạc với tổ chức các người? Tổ chức các người không phải là 1 tổ chức xấu xa sao?

Vermouth im lặng 1 lúc.

-...Đúng, chúng tôi là 1 tổ chức xấu nhưng việc liên lạc đó là do tổ chức muốn nhờ bố em kiểm nghiệm 1 loại thuốc chứ hoàn toàn không hề có ác ý gì. Tuy đã giải thích nhưng FBI hoàn toàn không hề tin nên mới xảy ra bi thảm như vậy.

-...!

Tôi im lặng, 1 chút gì đó căm phẫn bỗng hiện lên trong lòng tôi, câu chuyện đó thật khiến người ta tức giận. Nếu tôi thật sự là cô gái đó thì trả thù là 1 việc không thể tránh khỏi.

-Vậy..._Tôi lên tiếng. -Tên của tôi là gì?

-...!

-Angela....(Cái này đặt đại, mik chỉ bik hình như Angela bên tiếng Nhật là thiên thần thôi)

-Angela...?

-Phải! Angela, Angela Moura!

-...!

-Làm sao tôi có thể tin các người?

-Vết thương trên người em. Vết thương đó là do bọn FBI gây ra.

Tôi như bất động. Tôi đưa tay lên ngực mình, vết thương ở đó quả thật vẫn đang đau âm ỉ.

-Vậy....Tôi phải làm sao để trả thù.

-Tổ chức sẽ cho người đến đào tạo em, lúc đó em có thể tự tay giết kẻ thù để trả thù cho bố mẹ mình.

Tôi như chết đứng vì câu nói đó.

"Giết người"

Tôi rất sợ 2 chữ đó nhưng để trả thù nhất thiết phải dùng 2 chữ đó sao.
Vermouth như hiểu được tâm trạng của tôi, bà ấy đến cạnh tôi, đặt tay lên vai tôi.

-Không hẳn là phải giết, em có thể làm bất cứ những gì đối với kẻ thù của mình để thoả mãn cơn giận dữ.

"Làm...bất cứ điều gì?"

-Kẻ thù của tôi là ai?

Hơi bàng hoàng, Vermouth quay mặt đi và phát ra câu nói 1 cách nặng nhọc.

-Kudo Shinichi và Shiho Miyano...


------End Flash back-----

Tài sản
CLick Vào Xem Tài Sản Của Admin

Tài sản
Medal:
Tài sản:
Huy chương:





Mon 4 Jun - 19:11
#1DC0F2
Admin

.: Trưởng ARC :.
Admin
.: Trưởng ARC :.

https://angel-ran-city.forumvi.com
Người thân Người thân : Mama: Tiểu Mi
Chị gái: Miy, Black Rock Shooter
Em gái: Hidemi_12, Princess_lovely
Con gái: Chihirohanami, Zxu
Anh trai: Oreki Rei
Thẻ mua hàng miễn phí Thẻ mua hàng miễn phí : Thẻ VIP
Giới tính Giới tính : Nữ Zodiac : Scorpio
Chinese zodiac : Snake
Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 817
Power Power : 3516049
Sinh Nhật Sinh Nhật : 12/11/2001
Ngày gia nhập Ngày gia nhập : 02/06/2012
Tuổi Tuổi : 22
Đến từ Đến từ : Nơi giao cách giữa quá khứ và tương lai
Sở thích Sở thích : ....GAF XD
Trạng thái Trạng thái : #1DC0F2
Châm ngôn sống Châm ngôn sống : Đi một chặng đường dài, đến khi ngoảnh đầu lại, chẳng còn bóng dáng ai...Có lẽ, đã đến lúc buông tay rồi...

Tài sản
Medal:
Tài sản:
Huy chương:

Thông tin thành viên
Người thân Người thân : Mama: Tiểu Mi
Chị gái: Miy, Black Rock Shooter
Em gái: Hidemi_12, Princess_lovely
Con gái: Chihirohanami, Zxu
Anh trai: Oreki Rei
Thẻ mua hàng miễn phí Thẻ mua hàng miễn phí : Thẻ VIP
Giới tính Giới tính : Nữ
Zodiac : Scorpio
Chinese zodiac : Snake
Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 817
Power Power : 3516049
Sinh Nhật Sinh Nhật : 12/11/2001
Ngày gia nhập Ngày gia nhập : 02/06/2012
Tuổi Tuổi : 22
Đến từ Đến từ : Nơi giao cách giữa quá khứ và tương lai
Sở thích Sở thích : ....GAF XD
Trạng thái Trạng thái : #1DC0F2
Châm ngôn sống Châm ngôn sống : Đi một chặng đường dài, đến khi ngoảnh đầu lại, chẳng còn bóng dáng ai...Có lẽ, đã đến lúc buông tay rồi...
Hiện giờ đang:

Bài gửiTiêu đề: Re: Ran Mori_Thiên thần đen



Chap 5: Vô hồn


Căn phòng nhỏ với những bức rèm bị gió cuốn bay lất phất trong gió.
Shinichi ngồi đó, như 1 cái xác không hồn, đôi mắt đăm đăm nhìn ra phương trời xa xôi nào đó.

Kể tử khi Ran mất đi, mọi người chỉ gặp mặt Shinichi trong những vụ án, ngoài ra cậu chỉ giam mình trong phòng.
Ai cũng hiểu được lý do..
Shinichi vui vẻ, hoà đồng với nụ cười tự mãn trên môi ngày xưa đã biến mất để lại bây giờ là 1 Shinichi với đôi mắt buồn bã mang cái màu xanh sâu thẳm, lạnh lẽo dưới tận cùng đại dương.

Shinichi ngồi trên chiếc ghế ngắm nhìn những cánh hoa anh đào bị gió cuốn đi, bất chợt cậu mỉm cười.

"Cậu làm gì vậy Ran?"
"Tờ đang trồng lại những bông hoa đào bị gió cuốn rơi xuống đất"
"Ngốc, đã lìa cành rồi thì không thể sống nữa đâu"
"Ai bảo chứ, chắc chắn nó sẽ sống lại"

Shinichi bước ra phía cửa sổ và đưa tay hứng lấy 1 cánh hoa đào, cậu khẽ nói:

-Cậu vẫn tin sẽ có 1 ngày hoa đào sẽ lại lớn lên thành cây phải không?

Shinichi buông tay để cánh hoa lại buông mình theo gió.

-Tiếc là chuyện đó không thể xảy ra, giống như cậu sẽ không bao giờ có thể sống lại.

Giọng Shinichi ngập ngừng pha lẫn chút chua xót.
Từ sâu trong thâm tâm cậu, hình ảnh Ran lại hiện về....

Cô bạn từ thuở nhỏ đã nhút nhát, hay sợ ma lúc nào cũng bám teo cậu.
Cô bé ấy lúc nào cũng tin những chuyện hư ảo và hay khóc nhè.
Cô gái mạnh mẽ, kiên cường nhưng bên trong lại là 1 sự yếu đuối cần được bảo vệ.
Cô bạn gái thuỷ chung đã chờ đợi cậu trong suốt 1 thời gian dài...

Cô gái ấy, đã rời xa cậu mãi mãi...

Từng hình ảnh của Ran như 1 cuốn phim quay chậm hiện ra trước mặt cậu khiến cậu càng đau khổ hơn.
Cậu đã vùi đầu vào những vụ án nhưng vẫn không thể xoá mờ hình ảnh cô ra khỏi tâm trí mình dù là 1 chút.
Hình ảnh cô cứ hiện lên giày vò cậu cùng với sự hối hận không nguôi.

Shinichi đã mơ thấy Ran rất nhiều lần...
Cô gái vơi bộ váy trắng tinh khôi, đôi mắt màu tím buồn man mác...
Cô gái đã đứng từ xa nhìn cậu, mỉm cười, 1 nụ cười thật chua chát...
Đôi mắt của cô nhìn cậu...bi thương...xen lẫn oán hận...
Để rồi khi cậu chạy đến định với lấy cô thì cô đã biến mất cùng với màn sương mờ đục...

-Ran!_Shinichi thầm gọi, tiếng nói nghe thật xót xa.

"Cạch"

Shiho mở cửa bước vào, đôi mắt cô cũng buồn bã không kém gì Shinichi.
Đôi mắt lạnh lùng của Shiho ngày nào giờ đã trở nên đau buồn hơn bất cứ ai
Vì Ran và vì Shinichi...

Cô yêu Shinichi...
Đó là điều cô đã giấu tận sâu đáy lòng và sẽ mang nó theo đến khi chết...

Cô nghĩ, nếu người chết hôm đó là cô, có khi sẽ tốt hơn.
Bắt 2 người yêu nhau rời xa nhau, đó là điều tàn nhẫn nhất Thế gian.
Từ khi Ran mất, Shinichi đã suy sụp hẳn, ít khi giao tiếp với bạn bè cũng như người thân.

Shiho sợ...
Cô sợ cô sẽ mất đi Shinichi của ngày trước...

-Kudo!_Shiho gọi.

-...!_Shinichi vẫn ngồi đó, không trả lời.

-Cậu đừng có như vậy nữa, Ran đã chết rồi, cậu nên chấp nhận sự thật đi!

Có 1 chút gì đó dao động ở Shinichi, cuối cùng cậu cũng lên tiếng:

-Đúng là tớ không thể chấp nhận, tớ không thể chấp nhận việc cô ấy không ở bên cạnh mình. Tớ không quen khi không nghe thấy cô ấy gọi tớ vào mỗi sáng, tớ không quen khi không ai la mắng, dạy bảo tớ...Tớ thật sự không quen...

Câu nói của Shinichi càng khiến trái tim Shiho quặng thắt lại.

-Người chết đã chết, người sống vẫn phải tiếp tục sống._Cô thầm thì.

-Tồ chức áo đen tuy đã mất tên trùm và gần như sụp đổ nhưng chúng vẫn còn Gin, Vermouth, Boubor và Vodka. Chúng vẫn nuôi hy vọng trả thù. Cậu có biết không, 3 tháng qua chúng đã đặt bom ở nhiều nơi trong thành phố và làm hại rất nhiều người. Chẳng lẽ cậu không muốn bắt chúng sao? Cậu không muốn trả thù cho Ran sao?

-...!

Shiho thở dài.

-Ngày mai có cuộc họp quan trong tại trụ sở cảnh sát, cô Jodie bào là cậu phải đến. Nhưng với hiện trạng của cậu bây giờ thì có tới cũng chẳng làm được gì đâu! Tuỳ cậu vậy!_Shiho nói khích với vẻ mặt lạnh lùng, cô quay đi và đóng sầm cửa lại.

Ở phía ngoài, cô đứng nắm nắm đấm cửa, đôi mắt thẫn thờ, buồn bã.

"Mong là cậu sẽ hiểu, Shinichi!"





-Trả thù?_Shinichi khẽ nói.

-Cậu có muốn tớ làm vậy không, Ran?

Cơn gió thổi nhẹ qua mang theo hơi nồng của những cành hoa đào.
Shinichi khẽ liếc nhìn tấm ảnh của Ran.
Đôi mắt cô nhìn về phía cậu, nụ cười tươi tắn và hồn nhiên dành riêng cho cậu.

Shinichi khẽ cười.

-Tớ hiểu rồi!

...

..
.

"Pằng"

Viên đạn bay lên và xoáy sâu vào giữa hồng tâm của tấm bia.
Cô gái với mái tóc đen mở chiếc kình ra, đôi mắt mang nặng sát khí cùng sự căm phẫn.
Người đàn ông với mái tóc dài và bộ y phục màu đen bước đến.
Đôi mắt ành lên vẻ hài lòng cùng với nụ cười như 1 kẻ khát máu.
Hắn đặt tay lên vai cô.

-Tốt lắm, đã đến lúc rồi, mau trả thù đi, Roses!

-...!

Phía xa xa, ở đằng sau bức tường, người phụ nữ tóc vàng lẳng lặng nhìn theo.

-Chỉ 1 lần thôi! My angel...

Tài sản
CLick Vào Xem Tài Sản Của Admin

Tài sản
Medal:
Tài sản:
Huy chương:





Mon 4 Jun - 19:12
#1DC0F2
Admin

.: Trưởng ARC :.
Admin
.: Trưởng ARC :.

https://angel-ran-city.forumvi.com
Người thân Người thân : Mama: Tiểu Mi
Chị gái: Miy, Black Rock Shooter
Em gái: Hidemi_12, Princess_lovely
Con gái: Chihirohanami, Zxu
Anh trai: Oreki Rei
Thẻ mua hàng miễn phí Thẻ mua hàng miễn phí : Thẻ VIP
Giới tính Giới tính : Nữ Zodiac : Scorpio
Chinese zodiac : Snake
Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 817
Power Power : 3516049
Sinh Nhật Sinh Nhật : 12/11/2001
Ngày gia nhập Ngày gia nhập : 02/06/2012
Tuổi Tuổi : 22
Đến từ Đến từ : Nơi giao cách giữa quá khứ và tương lai
Sở thích Sở thích : ....GAF XD
Trạng thái Trạng thái : #1DC0F2
Châm ngôn sống Châm ngôn sống : Đi một chặng đường dài, đến khi ngoảnh đầu lại, chẳng còn bóng dáng ai...Có lẽ, đã đến lúc buông tay rồi...

Tài sản
Medal:
Tài sản:
Huy chương:

Thông tin thành viên
Người thân Người thân : Mama: Tiểu Mi
Chị gái: Miy, Black Rock Shooter
Em gái: Hidemi_12, Princess_lovely
Con gái: Chihirohanami, Zxu
Anh trai: Oreki Rei
Thẻ mua hàng miễn phí Thẻ mua hàng miễn phí : Thẻ VIP
Giới tính Giới tính : Nữ
Zodiac : Scorpio
Chinese zodiac : Snake
Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 817
Power Power : 3516049
Sinh Nhật Sinh Nhật : 12/11/2001
Ngày gia nhập Ngày gia nhập : 02/06/2012
Tuổi Tuổi : 22
Đến từ Đến từ : Nơi giao cách giữa quá khứ và tương lai
Sở thích Sở thích : ....GAF XD
Trạng thái Trạng thái : #1DC0F2
Châm ngôn sống Châm ngôn sống : Đi một chặng đường dài, đến khi ngoảnh đầu lại, chẳng còn bóng dáng ai...Có lẽ, đã đến lúc buông tay rồi...
Hiện giờ đang:

Bài gửiTiêu đề: Re: Ran Mori_Thiên thần đen



Chap 6: Good Bye



Căn phòng họp kín đáo của FBI được đặt tại trụ sở cảnh sát Tokyo, tất cả mọi người đều đang xôn xao vì có thêm 1 vụ đánh bom nữa vì xảy ra ở ga Shinjuki khiến cho rất nhiều người bị thương. Tất cả mọi người đều lo lắng không biết sẽ còn bao nhiêu người phải chịu thảm hoạ từ bọn Áo đen tàn nhẫn kia.

"Cạch"

Cánh cửa bật mở, Shinichi bước vào, không còn là đôi mắt vô hồn nữa mà đã là cậu học sinh mang đầy kiêu hãnh như xưa.
Nhìn thấy cậu, ai cũng thở phào nhẹ nhõm, còn Shiho thì lặng lẽ mỉm cười.
Shinichi ngồi xuống bàn, tham gia vào cuộc họp của mọi người.

-Kudo này_Cô Jodie lên tiếng. -Em có biết nơi tiếp theo bọn chúng đặt bom là ở đâu không? Bọn chúng vừa gửi cho ta 1 mảnh giấy ghi thời gian phát nổ của quả bom là 2 phút bắt đầu tính từ lúc hoàng hôn, hơn nữa chúng còn nói thêm nơi tiếp theo là nơi có màng chắn bảo vệ.

Shinichi nhìn theo bản đồ vị trí của những nơi đã bị đặt bom, 1 lúc sau cậu chợt mỉm cười còn tất cả mọi người thì đều lo lắng, hồi hộp.

-Mọi người xem, tất cả địa điểm mà bọn chúng đã đặt bom nếu nối với nhau thì sẽ ra sao?

Những người của FBI đứng vây xung quanh tấm bản đồ, cô Jodie dùng bút nối lại những điểm đã bị đặt bom trên bản đồ. Và tất khi đã nối xong thì mọi người đều nhận thấy nững địa điểm đó đều bao quanh khu Haido

-Chẳng lẽ nơi tiếp theo là Haido_Cô Jodie hỏi.

-Đúng vậy, là Haido, các điểm nối này chằng phải là giống 1 màng chắn lắm sao?.

-Nhưng làm sao biết được là chính xác ở đâu trong khi Haido rất rộng lớn?_Shiho lên tiếng.

-Mọi người hãy nhìn thật kĩ vào bản đồ đi, có thấy những điểm nới này giống 1 cái gì đó không?

Ánh mắt của mọi người đều được đổ dồn về tấm bản đồ, 1 người reo lên.

-Là hình ảnh của bệnh viện trung ương Haido.

Shinichi mỉm cười khe khẽ thay cho việc đồng ý.

-Hoàng hôn xuống lúc 6.00, bây giờ là 5.30 rồi, chúng ta phải xuất phát thôi!_Cô Jodie ra lệnh.

-Cô Jodie này, anh Akai đâu?_Shinichi hỏi.

-Anh ấy vừa nhận cuộc gọi của 1 ai đó thì đi ngay, không sao đâu, chúng ta đi thôi!

-Vâng!


---------------------------------

Gin nhìn theo thiết bị theo dõi trên máy tính và mỉm cười.

-Cưối cùng chúng cũng nhận ra, không có thằng Akai và Shinichi thìlluũ FBI kia chỉ là vô dụng.

-Nhưng đại ca này, sao mật mã lần này lại dễ quá vậy?_Vodka hỏi.

Vần giữ nụ cười đó, tên Gin khẽ nói.

-Lần này ta không có ý định thử tài bọn chúng, ta chỉ muốn Kudo Shinichi gặp 1 người.

Hắn khẽ liếc ra khoang xe phía sau.

-Roses! Đi thôi!_Hắn khẽ gọi.

Cô gái với bộ váy đen, gương mặt thanh thoát, đôi mắt tím lạnh băng khẽ nang cốc Roses lên nhấp môi.
Cô khẽ cười, nhưng không phải là nụ cười thánh thiện, ngây thơ của ngày xưa mà là 1 nụ cười băng giá và đầy căm phẫn.

-Người đầu tiên là ngươi sao? Kudo Shinichi...

--------------------------

Chiếc xe cảnh sát dừng lại trước cổng bệnh viện, các FBI tập trung giải tán mọi người.

-Kudo, nơi đặt bom là nơi nào?_Shiho hỏi với vẻ gấp gáp.

-Tớ cũng chưa biết, mọi người thử tìm xung quanh xem.

Các nhân viên FBI lục tung tất cả mọi nơi trong bệnh viện nhưng câu trả lời vẫn là KHÔNG.

"Câu hỏi lần này quá dễ, bọn chúng thật sự muốn gì đây?"_Shinichi nghĩ thầm.

"Khoan đã! Nếu như quả bom không đặt trong khu vực bệnh viện thì chẳng lẽ là..."

1 ý nghĩ vụt qua trong đầu Shinichi và cậu lập tức lao nhanh lên sân thượng.

-Đúng vậy, quả bom không hề có thật, bọn chúng thật sự chỉ muốn chơi trò trốn tìm thôi sao? Nhưng tại sao...?







"Két..."

Cánh cửa sân thương bật mở với vẻ mặt đầm đìa mồ hôi của Shinichi.
Chưa kịp định thần lại thì cậu đã vô cùng bất ngờ với dáng người đang đứng trước mặt mình.
Cô gái với mái tóc dài cùng chiếc váy màu đen sẫm bay bay trong gió, cô đứng xoay lưng với cậu.

-Ran?_Trong vô thức cậu khẽ gọi.

Cốc rượu từ trên tay cô gái rơi xuống vỡ tan, cô xoay lại, đôi mắt tím nhìn con người trước mặt mình đầy vẻ căm thù.

Shinichi như chết lặng đi, khuôn mặt của cô gái đó, cậu không thể lẫn vào đâu được, khuôn mặt đã gắn liền với ký ức của cậu suốt 17 năm qua, khuôn mặt của cô bạn thân với nụ cười thiên thần trên môi.
Nhưng bây giờ, tại sao cậu lại cảm thấy cô như 1 con người khác.

-Ran! Là cậu sao?_Shinichi bước đến gần nhưng cậu bỗng khựng lại, trên tay cô gái là 1 khẩu súng ngắn và nó đang chĩa về phía cậu.

-Ran? Cậu đang làm gì vậy?

-Ngươi đang nói với ai vậy?_Cô gái cất tiếng, giọng nói lạnh lùng.

-Ran, cậu...

-Ran_Cô gái khẽ nhíu mày. - Ngươi nhầm người rồi, ta là Roses.

-Roses, đó chẳng phải là 1 mật danh của tổ chức Áo đen sao? Cậu...là người của bọn chúng?

Cô gái khẽ mỉm cười.

-Ta đúng là người của tổ chức đó và ta đến đây để trả thù ngươi. Kẻ đã hại ta nhà tan cửa nát.

-Cậu đang nói gì vậy? Cậu không nhận ra tớ sao? Tớ chính là Shinichi đây!

-Ta biết ngươi chính là Shinichi, ngươi cũng là người của FBI. Tất cả bọn người của FBI đều phải chết, trong đó ngươi và Shiho là kẻ phải chết đầu tiên.

-Ran, sao cậu lại trở nên như thế? Chúng đã nói gì với cậu?

-Chuyện đó ngươi không cần biết, ngươi chỉ cần chịu chết thôi!

"Pằng"

Tiếng súng vang lên trúng ngang vai cậu, từ bên kia của toà nhà cao ốc, tên Gin khẽ mỉm cười.

-Cảm ơn anh, Gin_Cô gái nheo mắt tinh nghịch nhưng đầy ác ý.

Shinichi khuỵ xuống, tuyết trên trời bỗng đổ xuống như mưa hoà cũng vết máu đang lan tràn trên nền đất.

-Cậu tậht sự...không nhận ra tớ sao?_Giọng nói Shinichi yếu dần đi.

-Tôi không biết cậu và tôi trước đây như thế nào? Nhưng tôi biết cậu là kẻ thù của tôi!_Giọng nói lạnh như đá của cô gái vang lên như 1 lưỡi dao xoáy sâu vào trái tim của người con trai trước mặt cô.

-Tớ không phải kẻ thù của cậu, hãy nhớ lại đi Ran, chính bọn chúng mới là kẻ thù của cậu! Hãy tin tớ!_Shinichi cố phát ra tiếng nói với cơ thể đầy máu.

Cô gái chợt mỉm cười, 1 nụ cười băng lãnh hút hồn người khác nhưng giờ đây nó sặc mùi tanh của máu, nòng súng trên tay cô dần được nâng lên cùng với ánh mắt và nụ cười hài lòng của những kẻ máu lạnh tàn ác phía sau cô.

-Nếu tôi nói...Tôi không tin thì sao?_Cô gái vẫn mỉm cười, đôi mắt ánh lên sự căm thù xen lẫn thoả mãn khi con mồi trước mặt mình đang rơi xuống hố sâu tuyệt vọng.

Shinichi nhìn cô gái bằng 1 ánh mắt đau thương.

-Good Bye!

"Pằng"

Tiếng súng vang lên, cả 1 vùng trời nhuộm trong sắc đỏ và mùi tanh của máu...Những hạt tuyết trắng tinh khiết bị vấy bẩn bới những chấm hoa li ti nhỏ vương trên nền đất...

Tử thần vung cao lười hái của mình cùng với tiếng cười thoả mãn...

...

..

.
Từ phía xa xa, Vermouth nhìn vào cô gái ấy, đôi cánh trắng thuần khiết ngày nào đã bị bà làm cho vấy bẩn và đã biến thành 1 màu đen u ám.
Ran Mori- Thiên thần ngày xưa đã biến mất và nhường chỗ cho 1 Thiên thần khác, tàn ác, lạnh lùng và nhẫn tâm.

Ran Mori- 1 Thiên thần đen

Tài sản
CLick Vào Xem Tài Sản Của Admin

Tài sản
Medal:
Tài sản:
Huy chương:





Mon 4 Jun - 19:12
#1DC0F2
Admin

.: Trưởng ARC :.
Admin
.: Trưởng ARC :.

https://angel-ran-city.forumvi.com
Người thân Người thân : Mama: Tiểu Mi
Chị gái: Miy, Black Rock Shooter
Em gái: Hidemi_12, Princess_lovely
Con gái: Chihirohanami, Zxu
Anh trai: Oreki Rei
Thẻ mua hàng miễn phí Thẻ mua hàng miễn phí : Thẻ VIP
Giới tính Giới tính : Nữ Zodiac : Scorpio
Chinese zodiac : Snake
Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 817
Power Power : 3516049
Sinh Nhật Sinh Nhật : 12/11/2001
Ngày gia nhập Ngày gia nhập : 02/06/2012
Tuổi Tuổi : 22
Đến từ Đến từ : Nơi giao cách giữa quá khứ và tương lai
Sở thích Sở thích : ....GAF XD
Trạng thái Trạng thái : #1DC0F2
Châm ngôn sống Châm ngôn sống : Đi một chặng đường dài, đến khi ngoảnh đầu lại, chẳng còn bóng dáng ai...Có lẽ, đã đến lúc buông tay rồi...

Tài sản
Medal:
Tài sản:
Huy chương:

Thông tin thành viên
Người thân Người thân : Mama: Tiểu Mi
Chị gái: Miy, Black Rock Shooter
Em gái: Hidemi_12, Princess_lovely
Con gái: Chihirohanami, Zxu
Anh trai: Oreki Rei
Thẻ mua hàng miễn phí Thẻ mua hàng miễn phí : Thẻ VIP
Giới tính Giới tính : Nữ
Zodiac : Scorpio
Chinese zodiac : Snake
Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 817
Power Power : 3516049
Sinh Nhật Sinh Nhật : 12/11/2001
Ngày gia nhập Ngày gia nhập : 02/06/2012
Tuổi Tuổi : 22
Đến từ Đến từ : Nơi giao cách giữa quá khứ và tương lai
Sở thích Sở thích : ....GAF XD
Trạng thái Trạng thái : #1DC0F2
Châm ngôn sống Châm ngôn sống : Đi một chặng đường dài, đến khi ngoảnh đầu lại, chẳng còn bóng dáng ai...Có lẽ, đã đến lúc buông tay rồi...
Hiện giờ đang:

Bài gửiTiêu đề: Re: Ran Mori_Thiên thần đen



Chap 7: Thắng và thua




Tiếng súng vang lên cùng lúc với lưỡi hái tử thần.
Cô gái với mái tóc đen khuỵ xuống trên nền tuyết lạnh cùng với vết thương đang rỉ máu.
Khẩu súng ngắn được chàng trai cầm lên vẫn đang toả ra những làn khói xám.
Nụ cười trên môi của những kẻ tàn ác dần biến mất và hiện ra trên gương mặt chúng là đôi mắt kinh hoàng.

Shinichi bước đến gần cô gái đang nằm trên nền tuyết.
Đôi mắt tím long lanh đục đi vì mệt mỏi, nhưng cái ánh nhìn cô dành cho cậu vẫn đấy nỗi oán hận.

Shinichi cởi áo khoác ngoài của mình đắp lên người cô và bế xốc cô lên.
Cô gái ấy cố giẫy vùng nhưng sức lực đã không còn nữa, đôi mắt tím dần khép lại chìm vào giấc ngủ.

-Đứng lại_Tên Gin hét lên và chĩa súng và phía cậu.

"Pằng" "Pằng" "Pằng"

3 tiếng súng lần lượt vang lên giết chết từng đồng bọn xung quanh hắn và để lại trên ngực hắn 1 vết đạn sâu hoằm.

-Akai Shuuichi..._Trong cơn đau, hắn nhìn về phía toà nhà bên kia và gọi thầm tên kẻ thù của mình.

Từ phía xa, Akai với khẩu súng trong tay mỉm cười nhìn kẻ thù của mình đang vùng vẫy đau đớn.

-Akemi, anh sắp trả được thù cho em rồi._Anh khẽ nói.

Vodka, Boubor đều bị 1 phát ngay thái dương và tử nạn.
Akai Shuuchi giương súng lên định kết liễu cuộc đời 2 kẻ duy nhất còn sót lại của tổ chức dơ bẩn kia thì 1 chiếc trực thăng đã bay đến và mang chúng đi, những viên đạn của Akai không thể làm gì được.
Vermouth dìu Gin lên, đôi mắt bà vẫn nhìn chăm chăm vào cô Thiên thần đang được chàng trai bế đi.

-Angel! Người duy nhất tìm được em cuối cùng chỉ có cậu ta._Bà khẽ nói.
.
.
.
.
.
.
.
Shinichi bế cô gái trên tay mình xuống, tất cả mọi người khi nhìn thấy cô gái ấy đều vô cùng ngạc nhiên.

-R...Ran?_Shiho gọi. -S...Sao cô ấy lại ở đây? Chẳng phải cô ấy đã chết rồi sao?

Shinichi chỉ mỉm cười.

-Tớ không biết tại sao? Nhưng tớ có linh cảm đây mới thực sự là Ran, còn cô gái đã chết kia chắc là do tổ chức ấy bày ra nhằm cho chúng ta nghĩ rằng Ran đã chết và để dễ dàng biến cô ấy thành đồng bọn của mình.

Cô Jodie đứng phắt dậy.

-Vậy bây giờ con bé...

Shinichi khẽ gật đầu.

-Em không biết bọn chúng đã làm cách nào, nhưng bây giờ cô ấy xem chúng ta như kẻ thù và lúc nãy...còn muốn giết em nữa.

-Sao cơ?_Tất cả mọi người đều ngạc nhiên.

-Vậy thì làm sao biết chắc cô ấy chính là Ran chứ...có thể..._Shiho ấp úng.

-Tớ đã nói là linh cảm mà._Shinichi mỉm cười dịu dàng. -Bây giờ phải đưa cô ấy đi cấp cứu đã, sau khi cô ấy tỉnh dậy tớ sẽ cố gắng giúp cô ấy hồi phục trí nhớ.

Nói rồi Shinichi bế cô gái ấy đi mặc cho mọi người đang nhìn cậu với vẻ mặt lo lắng.

Ca phẫu thuật lấy viên đạn trong người cả Shinichi và cô gái ấy đều thành công và cả 2 đều được đưa vào phòng hồi sức.

----------------------------------------------

3 ngày sau...

Tôi từ từ mở mắt ra đón nhận những tia nắng ấm xung quanh mình.
Tôi cố ngồi dậy dù vết thương vẫn còn đau âm ỉ.

-Đây là đâu?_Tôi tự hỏi và nhìn dáo dác xung quanh.

"Cạch"

Cánh cửa bậc mở khiến cô giật mình.
Từ sau cánh cửa, có 1 đôi vợ chồng bước vào.

Tôi nhìn họ bằng đôi mắt lạ lẫm còn người đàn bà kia thì như sắp bật khóc.

-Ran!_Bà chạy đến và ôm lấy tôi, còn người đàn ông kai thì mỉm cười nhẹ nhàng.

Tôi ngơ ngác vì những hành động đó, cô cảm thấy có 1 cái gì đó thân quen ở 2 người này nhưng lại không thể nhớ ra được.

-2 người là ai?_Tôi đẩy người đàn bà ấy ra khỏi người mình.

Họ nhìn tôi với đôi mắt ngạc nhiên.

-Con nói gì vậy? Ta chính là mẹ con- Kisaki Eri mà, còn đây là bố con- Mori Kogoro đó.

Tôi nhíu mày nhìn 2 người đang đứng trước mặt mình. 2 cái tên quen thuộc nhưng cũng thật xa lạ.

-Có lẽ 2 người nhầm rồi, bố mẹ tôi đã chết là tên tôi cũng không phải là Ran, tôi là Angela Moura._Tôi lạnh lùng nói.

Họ lại nhìn tôi, đôi mắt kinh hoàng xen lẫn đau thương, đôi mắt đó dường như khiến tim tôi đau thắt.

"Cạch"

Lại 1 người nữa bước vào.

Kudo Shinichi.

Cậu ta bước đến và thì thầm gì đó với đôi vợ chồng, họ bước ra ngoài và quay mặt lại nhìn tôi, vẫn ánh mắt ấy.

-Cuối cùng cậu cũng tỉnh, Ran!_Shinichi mỉm cười.

-Tôi không phải là Ran, cậu biết mà, tôi là Roses._Tôi nhìn vào cậu ta và mỉm cười 1 cách khinh bỉ.

-Cậu chính là Ran._Câu nói của cậu ta như khiến tôi hoá đá, ánh mắt đó, nghiêm nghị và kiêu hãnh...

-Đừng có đùa, tôi có nghe Vermouth kể là cô gái tên Ran ấy đã chết, chết ngay trong tay cậu! Chằng phải cậu đã thấy xác cô ta sao? Nghe nói cô ta rất giống tôi.

Shinichi không nói gì, chỉ mỉm cười quay đi.

-Không phải giống mà chính là cậu, hôm trước tớ đã mở quan tài kiểm chứng, thân xác đã bị thối rửa nhưng lớp mặt nạ vẫn còn nguyên, chúng đã háo trang cho 1 ai đó thành cậu và lừa gạt mọi người.

Tôi bất ngờ nhưng cố nén cảm xúc ấy.

-Đừng có đùa, các người chỉ muốn tôi giúp tìm ra những thành viên cuối cùng thôi chứ gì, đó chẳng phải là lí do cậu cứu tôi sao?

Tôi lại mỉm cười, nụ cười khinh khỉnh ấy.

Shinichi im lặng 1 lúc rồi mới lên tiếng.

-Tớ cứu cậu, vì cậu là Ran, người quan trọng nhất đối với tớ...

Tài sản
CLick Vào Xem Tài Sản Của Admin

Tài sản
Medal:
Tài sản:
Huy chương:





Mon 4 Jun - 19:13
#1DC0F2
Admin

.: Trưởng ARC :.
Admin
.: Trưởng ARC :.

https://angel-ran-city.forumvi.com
Người thân Người thân : Mama: Tiểu Mi
Chị gái: Miy, Black Rock Shooter
Em gái: Hidemi_12, Princess_lovely
Con gái: Chihirohanami, Zxu
Anh trai: Oreki Rei
Thẻ mua hàng miễn phí Thẻ mua hàng miễn phí : Thẻ VIP
Giới tính Giới tính : Nữ Zodiac : Scorpio
Chinese zodiac : Snake
Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 817
Power Power : 3516049
Sinh Nhật Sinh Nhật : 12/11/2001
Ngày gia nhập Ngày gia nhập : 02/06/2012
Tuổi Tuổi : 22
Đến từ Đến từ : Nơi giao cách giữa quá khứ và tương lai
Sở thích Sở thích : ....GAF XD
Trạng thái Trạng thái : #1DC0F2
Châm ngôn sống Châm ngôn sống : Đi một chặng đường dài, đến khi ngoảnh đầu lại, chẳng còn bóng dáng ai...Có lẽ, đã đến lúc buông tay rồi...

Tài sản
Medal:
Tài sản:
Huy chương:

Thông tin thành viên
Người thân Người thân : Mama: Tiểu Mi
Chị gái: Miy, Black Rock Shooter
Em gái: Hidemi_12, Princess_lovely
Con gái: Chihirohanami, Zxu
Anh trai: Oreki Rei
Thẻ mua hàng miễn phí Thẻ mua hàng miễn phí : Thẻ VIP
Giới tính Giới tính : Nữ
Zodiac : Scorpio
Chinese zodiac : Snake
Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 817
Power Power : 3516049
Sinh Nhật Sinh Nhật : 12/11/2001
Ngày gia nhập Ngày gia nhập : 02/06/2012
Tuổi Tuổi : 22
Đến từ Đến từ : Nơi giao cách giữa quá khứ và tương lai
Sở thích Sở thích : ....GAF XD
Trạng thái Trạng thái : #1DC0F2
Châm ngôn sống Châm ngôn sống : Đi một chặng đường dài, đến khi ngoảnh đầu lại, chẳng còn bóng dáng ai...Có lẽ, đã đến lúc buông tay rồi...
Hiện giờ đang:

Bài gửiTiêu đề: Re: Ran Mori_Thiên thần đen



Chap 8: Cảm xúc




Câu nói của Shinichi như tạt vào tim tôi 1 cái gì đó đau nhói, 1 cái cảm giác lạ kì, đôi mắt u buồn của cậu ấy lúc này làm cho tôi cũng có cảm giác buồn man mác.

Nén chặt những cảm xúc hỗn tạp ấy, tôi vẫn mỉm cười.

-Nếu như cô ta là người quan trọng nhất của cậu thì cậu đã không chọn lấy Shiho và để mặc cô ta tự sinh tự diệt. Mà cậu nói điều đó với tôi làm gì? Chẳng có ý nghĩa gì cả.

Shinichi lặng nhìn tôi 1 lúc lâu.

-Nếu cậu là Ran thì tớ sẽ giải thích với cậu, nhưng bây giờ thì không phải.

Tôi quay mặt đi 1 cách lạnh lùng.

-Vậy thì có lẽ cậu sẽ không bao giờ giải thích được rồi. Vì tôi không phải là cô ta.

Vẫn với ánh mắt đó, Shinichi nắm chặt lấy vai tôi..

-Tớ sẽ làm cho cậu nhớ lại tất cả, tớ sẽ để cậu trở lại là thiên thần của ngày xưa.

-Thiên thần ư?_Tôi bật cười và đẩy 2 tay của Shinichi ra khỏi người mình. Tôi không phải là thiên thần hay thiên sứ gì đó của cậu, bởi vì tôi thực chất không phải là cô gái tên là Ran Mori ấy. Với lại, cậu nghĩ, tham gia vào cái tổ chức ấy, thì còn là thiên thần sao?

Tôi quay sang nhìn cậu ấy bằng 1 đôi mắt lạnh như băng cùng với 1 nụ cười của ác quỷ.

Shinichi như chẳng để ý gì đến điều đó, cậu ấy vẫn thản nhiên cười.

-Tớ có thề làm điều đó.

Cậu ta nói câu nói đó 1 cách chắn chắn rồi quay lưng ra bên ngoài, trước khi cánh cửa khép lại, cậu ta còn nói vọng vào.

-2 người lúc nãy thật sự là bố mẹ cậu, chẳng lẽ cậu không hề có cảm giác gì sao?

Rồi cánh cửa phòng khép chặt lại, giờ đây chỉ còn mình tôi với 4 bức tường, và giờ đây tôi đang phải đối diện với những cảm xúc hỗn tạp ấy.

Buồn bã, đau nhói...

Đó thật ra là cảm giác gì chứ?


---------------------------------------------

3 ngày sau...

Tôi được FBI cho xuất viện, nhưng bên cạnh tôi ngoại trừ cảnh sát thì là Shinichi hay Shiho theo dõi.

Cặp vợ chồng đó đến đón tôi xuất viện, theo lời FBI thì tôi phải đến sống chung với họ, không hiểu vì sao nhưng ở bên họ tôi lại có 1 cảm giác bình yên, thoả mái.
Người đàn ông láy chiếc xe từ từ qua những con phố, phía sau vẫn là 1 vài chiếc xe cảnh sát đi theo. ông ta đã tả lại hết những ký ức mà con gái ông ta-Ran Mori đã từng có ở đây. Tuy nhiên đối với tôi đó chỉ là hững ký ức xa lạ, chưa từng có.

Chiếc xe dừng lại ở 1 toà nhà cũ kí.

-Văn phòng thám tử và luật sư Mori?_Tôi cúi người ra ngoài đọc dòng chữ in trên tầng 2 toà nhà.

Người phụ nữ mỉm cười, mặt hơi đỏ ửng.

-Trước kia nó chỉ là Vặn phòng thám tử Mori thôi, nhưng sau khi bọn ta nghĩ là con đã...-Người phụ nữ dừng lại và nhanh chóng lảng sang chuyện khác.

-Ta đã dọn về đây, từ nay chúng ta có thể sống cùng nhau mãi mãi.

Tôi nhìn bà ta và bất chợt cười theo, lòng tôi bỗng vui hơn hẳn. Họ dìu tôi lên nhà, chiếc xe cảnh sát ngoan ngoãn dừng lại trước sân.

Căn nhà nhỏ với những trang thiết bị đơn giản nhưng lại ấm cúng vô cùng. Họ đưa tôi đi tham quan khắp căn nhà, và cuối cùng là căn phòng của con gái họ.

-Đây chính là phòng của con._Người đàn ông lên tiếng.

Tôi bước vào, nhìn tất cả mọi thứ 1 cách lạ lẫm, tôi đưa tay quét nhẹ lên bàn, không có 1 hạt bụi.

-Từ khi nghe tin con mất, ta đã luôn đến đây dọn dẹp, bởi vì ta luôn nghĩ rằng 1 ngày nào đó con sẽ trở về, và...ngày đó đã đến._Người phụ nữ tươi cười, có 1 cái gì đó chua xót đọng trong lời nói của bà.

Tôi lại tiếp tục quan sát căn phòng, 1 khung hình nhỏ bị úp ngược xuống, tôi đỡ nó dậy và vô cùng ngạc nhiên khi nhìn vào nó. Cô gái ấy, cô gái tên Ran Mori ấy giống hệt như tôi, bên cạnh cô ấy chính là Kudo Shinichi.
Bây giờ thì tôi mới hiểu tại sao họ lại tin tôi là cô gái đó đến như vậy, bởi vì chúng tôi quá giống nhau.
Nhưng chúng tôi vẫn có điểm khác biệt, nụ cười thành thiện của cô gái ấy trong bức ảnh là thứ mà tôi không bao giờ có được.

Người phụ nữ cầm lấy bức ảnh và nhìn tôi.

-Con không nhớ gì sao? Đây là bức ảnh chụp con và Shinichi ở Tropical Land. Ngày hôm đó bỗng nhiên Shinichi biến mất 1 cách bí ẩn, sau đó 1 cậu bé tên là Edogawa Conan xuất hiện, và không ai có thể ngờ rằng 2 người đó lại là 1.

Câu chuyện mà bà ta vừa kể như gợi ra 1 cái gì đó trong đầu tôi, nhưng những hình ảnh đó...quá mờ nhạt.

Tôi quay đi với vẻ hơi bối rối.

-Xin lỗi, nhưng tôi...không nhớ tên 2 người.

Họ nhìn nhau 1 lúc rồi bật cười.

-Không sao đâu! Ta là Kogoro Mori, còn người này là Kisaki Eri. Khi nào con quên, ta sẽ nhắc lại đến khi con nhớ.

-À mà con đói rồi phải không? Để mẹ nấu đồ ăn cho con nhé_Bà Eri reo lên.

Bất chợt, ông Mori lùi về phía sau và nói.

-Tôi nghĩ chúng ta nên vào quán Poirot thì tốt hơn.

-Ý ông nói tôi không thể nấu ăn._Người phụ nữ chau mày.

-Kh...Không...

Khung cảnh trước mắt tôi khiến tôi bật cười, họ nhìn vào tôi phút chốc cũng cười theo. Không khí bây giờ thật ấm áp.
Nếu mọi chuyện là sự thật thì tôi bằng lòng làm con của họ mãi mãi.


"Cạch"

Cánh cửa bật mở, 1 cô gái tóc nâu bước vào với hơi thở hổn hển, cô gái ấy nhìn tôi với đôi mắt rưng rưng, rối bất chợt, cô ấy ôm chặt lấy tôi và oà khóc.

-Ran, tớ cứ nghĩ sẽ không còn gặp lại cậu nữa! Tớ nhớ cậu lắm.

Nghe câu nói của cô gái ấy, tôi phần nào đoán được cô ta chính là bạn thân của cô gái tên Ran ấy.

-Xin lỗi nhưng...tôi không nhớ cô._Tôi hơi ấp úng.

Cô gái đó đứng dậy chìu những giọt lệ nơi khoé mắt.

-Không sao, tớ đã nghe tên thám tử đó kể lại rồi. Tớ là Sonoko, là bạn thân của cậu, tuy bây giờ cậu không nhớ, nhưng tớ vẫn sẽ là bạn thân của cậu.

Rồi cô gái ấy mỉm cười với tôi.
Lần đầu tiên từ khi thức tỉnh ở tổ chức đó, tôi có được cảm giác hạnh phúc đến thế.
Chẳng lẽ Ran Mori vẫn luôn luôn sống trong cảm giác hạnh phúc này?
Có bố mẹ, bạn bè và được tất cả mọi người yêu quý?
Tôi thật sự...ghen tị với cô ấy.

---------------------------------------

Những ngày qua đối với tôi là những ngày thật bình yên và hạnh phúc. Cuộc sống thật giản dị nhưng ấm áp.
Tôi thức dậy và vươn vai, bất chợt tiếng chuông cửa vang lên, tôi chảy sơ mái tóc rồi chạy ra ngoài.

Cánh cửa vừa bật mở, tôi đã thấy Shinichi ở đó.
Cậu ta mỉm cười và nhìn tôi.

-Cậu đến đây làm gì? Có bao nhiêu FBI đó theo dõi tôi vẫn chưa đủ sao?_Tôi lạnh lùng hỏi.

Shinichi vẫn giữ nụ cười đó.

-Tớ đến đây đón cậu đến Tropical Land.

-Hả?_Tôi hơi bất ngờ. -Đến đó làm gì?

-Chẳng phải tớ nói là giúp cậu nhớ lại mọi thứ ư? Nơi đó có thể giúp được cậu!

-S...Sao chứ? Tôi không đi!

-Bây giờ cậu mau thay đồ đi, nếu không cậu sẽ phải đi với bộ quần áo ngủ này đấy! Tớ cho cậu 5 phút.

-Cái gì?_Tôi hơi đỏ mặt.

-Cậu còn 4 phút 30 giây!_Cậu ta nhìn vào đồng hồ.

-Được rồi!_Tôi đóng sầm cửa lại và đi thay đồ.

Tài sản
CLick Vào Xem Tài Sản Của Admin

Tài sản
Medal:
Tài sản:
Huy chương:





Mon 4 Jun - 19:13
#1DC0F2
Admin

.: Trưởng ARC :.
Admin
.: Trưởng ARC :.

https://angel-ran-city.forumvi.com
Người thân Người thân : Mama: Tiểu Mi
Chị gái: Miy, Black Rock Shooter
Em gái: Hidemi_12, Princess_lovely
Con gái: Chihirohanami, Zxu
Anh trai: Oreki Rei
Thẻ mua hàng miễn phí Thẻ mua hàng miễn phí : Thẻ VIP
Giới tính Giới tính : Nữ Zodiac : Scorpio
Chinese zodiac : Snake
Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 817
Power Power : 3516049
Sinh Nhật Sinh Nhật : 12/11/2001
Ngày gia nhập Ngày gia nhập : 02/06/2012
Tuổi Tuổi : 22
Đến từ Đến từ : Nơi giao cách giữa quá khứ và tương lai
Sở thích Sở thích : ....GAF XD
Trạng thái Trạng thái : #1DC0F2
Châm ngôn sống Châm ngôn sống : Đi một chặng đường dài, đến khi ngoảnh đầu lại, chẳng còn bóng dáng ai...Có lẽ, đã đến lúc buông tay rồi...

Tài sản
Medal:
Tài sản:
Huy chương:

Thông tin thành viên
Người thân Người thân : Mama: Tiểu Mi
Chị gái: Miy, Black Rock Shooter
Em gái: Hidemi_12, Princess_lovely
Con gái: Chihirohanami, Zxu
Anh trai: Oreki Rei
Thẻ mua hàng miễn phí Thẻ mua hàng miễn phí : Thẻ VIP
Giới tính Giới tính : Nữ
Zodiac : Scorpio
Chinese zodiac : Snake
Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 817
Power Power : 3516049
Sinh Nhật Sinh Nhật : 12/11/2001
Ngày gia nhập Ngày gia nhập : 02/06/2012
Tuổi Tuổi : 22
Đến từ Đến từ : Nơi giao cách giữa quá khứ và tương lai
Sở thích Sở thích : ....GAF XD
Trạng thái Trạng thái : #1DC0F2
Châm ngôn sống Châm ngôn sống : Đi một chặng đường dài, đến khi ngoảnh đầu lại, chẳng còn bóng dáng ai...Có lẽ, đã đến lúc buông tay rồi...
Hiện giờ đang:

Bài gửiTiêu đề: Re: Ran Mori_Thiên thần đen



Chap 9: Quá khứ xa mờ


Tôi đứng đợi Shinichi trên đài tiềm vọng trong khi cậu ta đang đi đâu đó. Dù không thích nhưng tôi cũng cảm thấy thoải mái khi người canh chừng tôi bây giờ là cậu ta chứ không phải mấy tên FBI đáng ghét đó.

Tôi dựa lưng vào tường rồi nhìn xung quanh, 1 cảm giác nào đó bất chợt ùa đến với tôi. Nhìn những cặp tình nhân vui cười với nhau không hiểu sao tôi lại cảm thấy buồn bã. Tôi có cảm giác mình đã đến đây rồi, và lúc đó, tâm trạng của tôi cũng như thế nào, cô đơn và trống rỗng.

"Tại sao chứ?"_Tôi tự hỏi với những thứ cảm xúc hỗn tạp bây giờ.

-Nè!_Giọng Shinichi vang lên.

-Á!_Tôi kêu lên vì thứ gì đó lành lạnh trên má.

Quay người nhìn lại, Shinichi thảy vào tay tôi 1 lon coca lạnh ngắt. Tuy hơi giận nhưng tôi cũng không nói gì.
Cậu ấy tiến tới gần tôi, chống 2 tay lên thành tường và nhìn ra cửa sổ, 1 nụ cười nhẹ hiện lên môi cậu ta.

-Cậu nhớ nơi này không? Lúc trước chúng ta đã từng đến nơi này, cũng như thế này, tớ đưa cho cậu 1 lon coca. Và cũng chính tại nơi này, lúc cậu bị tên bác sĩ Kazato truy sát, cũng nhờ nó mà tới tìm được cậu.

-Tôi...không nhớ gì cả!_Tôi phát ra câu nói đó 1 cách miễn cưỡng.

Shinichi nhìn tôi 1 lúc rồi mỉm cười.

-Không sao, còn nhiều nơi sẽ giúp cậu nhớ lại mà!

1 lúc sau, 2 chúng tôi ra khỏi đài tiềm vọng, cậu ta lại kéo tôi đến chơi trò Tàu lượn bí mật.
Ngồi vào ghế, tôi thở dài khi phải chơi những trò trẻ con này.
1 người đàn ông khác cũng lên tàu, ông ta giành chỗ của 1 đứa trẻ, hành động ấy gợi cho tôi hình ảnh về Vodka và Gin. Tôi chợt cười, 2 tên máu lạnh đó không thể nào ở đây.

"Cậu biết không, Homes và Watson..."

Giọng Shinichi bỗng vang lên bên tai tôi, tôi quay sang nhìn thì thấy cậu ta không hề hé miệng.
Nhìn tôi, Shinichi mỉm cười.

-Cậu nhớ ra điều gì rồi phải không?

-Không!_Tôi trả lời dứt khoát.

Chiếc tàu từ từ đi lên cao, những làn gió mát thổi qua cộng thêm độ cao như thế này thì ai cũng phải sợ, kể cả tôi.
Bất chợt, tôi thấy có 1 cái gì âm ấm chạm vào tay tôi, Shinichi-cậu ta đang siết chặt lấy nó.
Hơi đỏ mặt, tôi cố rút tay ra nhưng không được.

-Buông ra!_Tôi kêu lên.

Shinichi càng siết chặt hơn.

-Cậu đang sợ mà, đúng không?

Chiếc tàu lượn lên tới định cao rồi trượt xuống nhanh như 1 muỗi tên đang lao xé gió, không quá lâu, nó đã đến nơi miệng của hang động.
Trong không gian tối om ấy, tôi đột nhiên thấy có 1 thứ nước ấm nào nó bắn vào sau gáy mình.

"Máu?"

Đột nhiên thứ đầu tiên tôi nghĩ đến là máu, chất lỏng sóng sánh màu đỏ cùng những tia sáng yếu ớt của chuỗi ngọc trai hiện lên trong đầu tôi. Người đàn ông với thân xác không đầu, cô gái ôm mặt khóc vì bị phản bội.
Tất cả, tất cả hiện lên như 1 cuốn phim kinh dị, nhưng cuốn phim đó, tôi không nhớ là mình đã từng xem.

Chiếc tàu dừng lại, tôi và hành khách trước đi xuống, Hơi ngượng ngùng, tôi hỏi.

-Xin lỗi, nhưng nơi này, đã từng xảy ra vụ án đúng không?

Shinichi lại cười, nụ cưởi mãn nguyện.

-Cuối cùng cậu cũng nhớ...

Tôi quay đi nhanh chóng để không phải nghe thêm những gì cậu ta sắp nói.
Bất chợt, tôi cảm thấy rùng mình.
Tôi cảm nhận được nụ cười lạnh lẽo của ai đó đang vang lên.
Ngạo nghễ...

-Đi thôi!_Shinichi kéo tôi đi thật nhanh, ra khỏi nơi đó, gương mặt cậu ta, rất nghiêm túc.

Đi được 1 lúc, tôi vùng lấy tay mình ra.

-Sao cậu kéo tôi đi nhanh thế?_Tôi cáu gắt.

Shinichi nhìn quanh 1 lúc rồi nhìn vào tôi.
Chiếc đồng hồ trên tay cậu ta bỗng kêu lên tích tắc.

-Trễ rồi!_Shinichi hét lên rồi 1 lần nữa kéo tôi đi thật nhanh.

Nơi đó-Đảo khoa học vũ trụ.

-Sao lại kéo tôi đến đây?_Tôi nhìn vào vòng tròn đang vây quanh mình.

Shinichi im lặng, chiếc đồng vẫn kêu lên.
Tích tắc...

10

9

8
...

Tôi ngạc nhiên,
Vẻ mặt Shinichi hiện giờ...
Quá quen thuộc...
Không cần đợi đến giây cuối cùng, tôi vẫn có thể biết chuyện gì sẽ xảy ra.

2

1

Cột nước phun lên bao trùm lấy chúng tôi.
Màu xanh của nước thật đẹp, nó bắn lên tạo ra những hạt nước li ti tựa như những hạt mưa.
Cầu vồng xuất hiện...
Mờ nhạt, nhưng tuyệt đẹp...

-Nếu như cả nơi này cậu cũng không nhớ, thì tớ...thật sự không còn cách nào._Shinichi lên tiếng, đôi mắt cậu ta nhìn tôi, trầm buồn.

Tôi lảng tránh ánh mắt đó.
Ký ức đã trở về với tôi...1 chút.
Tôi đã có thể tin vào điều mà cậu ta nói...

Giờ tôi đã hiểu vì sao những cảm xúc hỗn tạp ấy lại xuất hiện trong tôi.
Vì tôi không phải là Roses, mà tôi là Ran, Ran Mori...
Cái tên mà Vermouth đặt cho tôi, cũng có ẩn ý nói về Ran Mori.

Ran Mori trong mắt mọi người, luôn là 1 thiên thần tuyệt đẹp.
Nhưng giờ, cô ấy chính là tôi?
1 kẻ tội lỗi, tàn ác?

Cột nước từ từ hạ xuống, những tia bọt của cốc coca trong đầu tôi cũng biến mất.
Shinichi nhìn tôi.

-Chẳng lẽ, cậu vẫn...

Bóng đen bỗng lướt qua khiến Shinichi im lặng, gương mặt cậu ấy bây giờ là cả 1 cảm giác lo sợ.

-Ran, cậu đợi ở đây!

Nói rồi Shinichi lao vút theo bóng đen đó. rời xa tôi.
Tôi bỗng cảm thấy khó chịu.
Tôi không muốn cậu ấy đi.
Tôi sợ, cậu ấy không trở về nữa.
Khung cảnh như thế này đã từng xuất hiện.
Và tôi vẫn còn nhớ được, lần đó, Shinichi cũng đi như thế này.
Và rồi, không trở lại nữa.

Tôi chạy nhanh đến nắm lấy áo cậu ấy. Tôi cúi gầm mặt và nói, giọng tôi như nghẹn đắng lại.

-Tớ xin cậu, đừng đi...

Shinichi quay lại nhìn tôi và mỉm cười, không còn sự bi ai, nụ cười của sự hạnh phúc.

-Cậu, đã nhớ lại.

-1...1 chút.

Shinichi vịn nhẹ lấy vai tôi.

-Đừng lo, tớ sẽ trở về.

Cậu ấy thì thầm vào tay tôi rồi chạy mất, lần này tôi không đuổi theo kịp.
Tôi...đã để vụt mất cậu ấy lần nữa...
Những giọt nước mắt tuôn dài nên khóe mi.
Trái tim tôi quặn lên từng cơn đau.
Rất đau...

Từ phía sau, tôi bỗng cảm nhận được làn gió lạnh kèm theo múi tanh của máu.

-Roses...

Tài sản
CLick Vào Xem Tài Sản Của Admin

Tài sản
Medal:
Tài sản:
Huy chương:





Mon 4 Jun - 19:14
#1DC0F2
Admin

.: Trưởng ARC :.
Admin
.: Trưởng ARC :.

https://angel-ran-city.forumvi.com
Người thân Người thân : Mama: Tiểu Mi
Chị gái: Miy, Black Rock Shooter
Em gái: Hidemi_12, Princess_lovely
Con gái: Chihirohanami, Zxu
Anh trai: Oreki Rei
Thẻ mua hàng miễn phí Thẻ mua hàng miễn phí : Thẻ VIP
Giới tính Giới tính : Nữ Zodiac : Scorpio
Chinese zodiac : Snake
Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 817
Power Power : 3516049
Sinh Nhật Sinh Nhật : 12/11/2001
Ngày gia nhập Ngày gia nhập : 02/06/2012
Tuổi Tuổi : 22
Đến từ Đến từ : Nơi giao cách giữa quá khứ và tương lai
Sở thích Sở thích : ....GAF XD
Trạng thái Trạng thái : #1DC0F2
Châm ngôn sống Châm ngôn sống : Đi một chặng đường dài, đến khi ngoảnh đầu lại, chẳng còn bóng dáng ai...Có lẽ, đã đến lúc buông tay rồi...

Tài sản
Medal:
Tài sản:
Huy chương:

Thông tin thành viên
Người thân Người thân : Mama: Tiểu Mi
Chị gái: Miy, Black Rock Shooter
Em gái: Hidemi_12, Princess_lovely
Con gái: Chihirohanami, Zxu
Anh trai: Oreki Rei
Thẻ mua hàng miễn phí Thẻ mua hàng miễn phí : Thẻ VIP
Giới tính Giới tính : Nữ
Zodiac : Scorpio
Chinese zodiac : Snake
Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 817
Power Power : 3516049
Sinh Nhật Sinh Nhật : 12/11/2001
Ngày gia nhập Ngày gia nhập : 02/06/2012
Tuổi Tuổi : 22
Đến từ Đến từ : Nơi giao cách giữa quá khứ và tương lai
Sở thích Sở thích : ....GAF XD
Trạng thái Trạng thái : #1DC0F2
Châm ngôn sống Châm ngôn sống : Đi một chặng đường dài, đến khi ngoảnh đầu lại, chẳng còn bóng dáng ai...Có lẽ, đã đến lúc buông tay rồi...
Hiện giờ đang:

Bài gửiTiêu đề: Re: Ran Mori_Thiên thần đen



Chap 10: Ký ức và nỗi đau

Part 1


Shinichi đuổi theo bóng đen đang lao vun vút trong dòng người.
Rồi đột ngột, bóng đen đó dừng lại.

Nơi này...
Nơi đã khiến số phận của cậu thay đổi.
Nơi đã khiến cậu bị teo nhỏ...khiến cậu phải rời xa cô gái mà cậu yêu...
Nơi cậu đã chứng kiến tận mắt vụ trao đổi phi pháp của Gin và Vodka.

-Thật ra ngươi là ai?_Giọng cậu cất lên, run run, căm phẫn.

Người đó đứng lặng 1 lúc...
Chiếc mặt nạ từ từ được kéo ra...
Mái tóc vàng óng ả buông xuống xoã ngang hông...
Người đó quay lại, nụ cười nở trên môi, lạnh lùng, băng giá, nhưng tuyệt đẹp.
Nụ cười ấy, làm người ta ghê sợ, vì nó...xuất hiện ngay cả khi giết chết 1 con người...

-Vermouth!

Nụ cười của Vermouth khẽ nhướng lên 1 chút, nụ cười ấy thật hợp với bà ta. Hợp với vị nữ chúa trời cai quản nhân gian lẫn con Quỷ dữ sau lớp mặt nữ thần ấy.

-Tại sao bà lại ở đây?_Shinichi hỏi.

Vermouth tặc lưỡi.

-Ta đến đây, để giết cậu.

"Pằng"

Cùng với lời nói, tiếng súng vang lên, viên đạn sượt ngang qua mặt cậu để lại 1 vết thương dải trên khuôn mặt tuyệt đẹp ấy.

Shinichi lấy tên quệt đi vết máu trên mặt mình.

-Bà thật sự, muốn giết tôi?

-Đó là lệnh!

Shinichi nhìn Vermouth, mỉm cười 1 cách khiêu khích.

-Bà có thể sao?

Vermouth cũng đáp trả cậu bằng 1 nụ cười lạnh lẽo.

-Cậu luôn đặt ta vào thế bí, Coolguy!

Rồi Vermouth bước đến gần Shinichi, đưa tay chạm nhẹ lên gương mặt cậu.

-Dù bị thương, nhưng cậu vẫn rất đẹp. Và ta, thích vẻ đẹp kiêu hãnh của cậu.

Shinichi đẩy Vermouth ra khỏi người mình.

-Bà đến đây để giết tôi mà, mau ra tay đi.

Vermouth mỉm cười.

-Ta đùa đấy, ta không tài nào có thể giết cậu, cậu biết mà.

Bà ta nhìn Shinichi, cùng với nụ cười đó, đôi mắt màu xanh ấy, thoáng chút gì đó nuối tiếc.

-Vậy thì tôi đi đây, tôi không có thời gian đùa với bà.

"Pằng"

Phát súng thứ 2 vang lên cản bước chân cậu để lại 1 vết trầy trên nền gạch.

-Xin lỗi, ta không thể giết cậu, nhưng cũng không thể để cậu rời khỏi đây!

Shinichi khẽ nhíu mày nhìn người phụ nữ xinh đẹp ấy, ánh mắt bà ta, thật buồn bã.

"Chẳng lẽ..."

Shinichi dường như hiểu ra tất cả, cậu vụt chạy đi nhưng những phát súng cứ vang lên cản bước chân cậu.

-Mục tiêu của các người là Ran ư?

Cậu nói, vẻ mặt đầy sự tức giận.

Vermouth lặng im, không trả lời.

Tiếng gió vi vu lướt qua thổi tung mái tóc vàng óng ả lên bầu trời, những giọt máu trên mặt Shinichi cứ thế mà rơi xuống, thấm đẫm chiếc áo sơ mi của cậu.

Shinichi hít 1 hơi dài nhìn người phụ nữ trước mặt mình.

-Thật ra bà không muốn làm hại Ran, đúng không? Vậy tại sao bà lại ngăn cản tôi?

Vermouth chợt cười.

-Sao cậu biết tôi không muốn làm hại cô ta? Tôi là thành viên của tổ chức ấy nên cậu biết mà...tôi không có tình cảm.

-Bà nói dối, chính bà đã cứu Ran, không phải sao?

Vermouth lặng đi, khẩu súng trên tay chợt run lên.

-Hãy để tôi đi, nếu bà không muốn Thiên thần ấy biến mất thêm 1 lần nữa!

---------------------------------------


Ran rợn người khi nghe thấy tiếng của "người đó" vang lên. (Nhớ lại rồi nên gọi bằng Ran lun nha!^^)
Dù không quay lại nhưng vẫn quá đủ để cô đoán được đó là ai.
Nén chặt nỗi sợ hãi vào lòng, cô quay lại.

-Sao ngươi lại ờ đây?

Gin khẽ nhếch môi.

-Ta đến đây để đón cô, Roses! Tổ chức bây giờ chỉ còn lại 3 chúng ta thôi.

-Ai là thành viên của tổ chức các người? Chính các người đã bắt cóc tôi và biến tôi thành kẻ máu lạnh mang tên Roses ấy chứ! Tôi không bao giờ trở lại đó đâu.

Gin khẽ nhíu mày, rồi bất chợt nụ cười lạnh lẽo nở trên môi hắn.

-Cô đã nhớ lại rồi à? Thật không còn thú vị gì cả.

Ran mỉm cười.

-Đúng vậy, tôi đã nhớ lại, tuy không nhiều nhưng cũng đủ để tôi hiểu tất cả nên từ bây giờ tôi sẽ không làm con rối cho các người nữa.

Vẫn giữ nụ cười đó, Gin dường như chẳng có chút dao động nào trước câu nói của cô gái.

-Vậy, cô có nhớ đến điều đó không? Tại sao cô lại bị chúng tôi bắt dễ dàng như vậy...

Ran mở to mắt, cô bàng hoàng.

-Sao cơ?

-Để ta kể cho cô nghe nhé...

---------------------------------------


Không gian lặng đi chỉ còn nghe thấy tiếng gió xào xạc đang thổi bay mái tóc vàng lên bầu trời. Đôi mắt màu xanh ngọc ấy đã không thể giữ lại nổi sự lạnh lùng của nó. Trong đôi mắt ấy, giờ chan chứa sự buồn bã.

"Angel..."

Cái tên ấy bỗng hiện lên trong đầu Vermouth cùng nụ cười thành thiện của cô gái trẻ đã bị bà tước đoạt.
Phải, bà đã lấy đi tất cả của cô gái được gọi là thiên thần đó.

Gia đình...

Bạn bè...

Nụ cười thành thiện...

Và cả người cô yêu nhất.

Bà đã lấy đi tất cả.
Bà đã biến 1 thiên thần suýt nữa trở thành quỷ dữ.
Và bây giờ, bà sẽ lặp lại sai lầm đó sao?

-Để tôi đi chứ, Vermouth?_Giọng Shinichi vang lên đánh thức người phụ nữ xinh đẹp đang đắm chìm trong sự hối hận về tội lỗi của mình.

Khẩu súng từ từ hạ xuống.
Có lẽ bà đã bị ảnh hưởng bởi cô gái ấy.
Trong thâm tâm bà hiện giờ, dường như tình cảm đã chi phối mất lí trí.

Shinichi vụt chạy thật nhanh, trở về bên cô bạn của mình.
Để lại Vermouth ở đó...

"Pằng"

Tiếng súng lại vang lên, người phụ nữ xinh đẹp ấy ngã xuống, máu loang khắp nơi, vấy bẩn mái tóc vàng óng ả.

"Ta đã không làm theo nhiệm vụ, giống như phản lại tổ chức, phản bội lời thề của ta với "ông ấy". Điều đó đồng nghĩa với cái chết..."

"Angel...em nhất định phải sống..."

Đôi mắt xanh khẽ khép lại chìm vào giấc ngủ của đời mình, nụ cười bất chợt nở trên môi người phụ nữ ấy, không lạnh lùng, không ghê tởm, nó thật ấm áp.
Có lẽ đối với con người ấy, đây chính là sự giải thoát tốt nhất.

"CoolGuy...Angel...cả 2 nhất định phải được hạnh phúc"
...
..
.

Tài sản
CLick Vào Xem Tài Sản Của Admin

Tài sản
Medal:
Tài sản:
Huy chương:





Mon 4 Jun - 19:14
#1DC0F2
Admin

.: Trưởng ARC :.
Admin
.: Trưởng ARC :.

https://angel-ran-city.forumvi.com
Người thân Người thân : Mama: Tiểu Mi
Chị gái: Miy, Black Rock Shooter
Em gái: Hidemi_12, Princess_lovely
Con gái: Chihirohanami, Zxu
Anh trai: Oreki Rei
Thẻ mua hàng miễn phí Thẻ mua hàng miễn phí : Thẻ VIP
Giới tính Giới tính : Nữ Zodiac : Scorpio
Chinese zodiac : Snake
Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 817
Power Power : 3516049
Sinh Nhật Sinh Nhật : 12/11/2001
Ngày gia nhập Ngày gia nhập : 02/06/2012
Tuổi Tuổi : 22
Đến từ Đến từ : Nơi giao cách giữa quá khứ và tương lai
Sở thích Sở thích : ....GAF XD
Trạng thái Trạng thái : #1DC0F2
Châm ngôn sống Châm ngôn sống : Đi một chặng đường dài, đến khi ngoảnh đầu lại, chẳng còn bóng dáng ai...Có lẽ, đã đến lúc buông tay rồi...

Tài sản
Medal:
Tài sản:
Huy chương:

Thông tin thành viên
Người thân Người thân : Mama: Tiểu Mi
Chị gái: Miy, Black Rock Shooter
Em gái: Hidemi_12, Princess_lovely
Con gái: Chihirohanami, Zxu
Anh trai: Oreki Rei
Thẻ mua hàng miễn phí Thẻ mua hàng miễn phí : Thẻ VIP
Giới tính Giới tính : Nữ
Zodiac : Scorpio
Chinese zodiac : Snake
Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 817
Power Power : 3516049
Sinh Nhật Sinh Nhật : 12/11/2001
Ngày gia nhập Ngày gia nhập : 02/06/2012
Tuổi Tuổi : 22
Đến từ Đến từ : Nơi giao cách giữa quá khứ và tương lai
Sở thích Sở thích : ....GAF XD
Trạng thái Trạng thái : #1DC0F2
Châm ngôn sống Châm ngôn sống : Đi một chặng đường dài, đến khi ngoảnh đầu lại, chẳng còn bóng dáng ai...Có lẽ, đã đến lúc buông tay rồi...
Hiện giờ đang:

Bài gửiTiêu đề: Re: Ran Mori_Thiên thần đen



Part 2


Shinichi lao nhanh như gió trở về với nơi có cô bạn gái đang đợi mình.
Và đến nơi, Shinichi đã vô cùng ngạc nhiên pha lẫn sửng sốt khi thấy tên tóc vàng cùng nụ cười lạnh lẽo đứng gần Ran.

-Gin, sao ngươi lại ở đây?

Hắn không trả lời, đưa đôi mắt cứ như đùa cợt nhìn vào cô gái đang cúi gầm mặt.

Cô đứng yên ở đó, mặc cho những cơn gió bông đùa với tóc mình.
Cô đứng yên ở đó, đôi mắt tím không đọng lại gì ngoài sự xa xăm ở 1 nơi nào đó.
Giờ đây, cô gái ấy...
...Cứ như...1 kẻ vô hồn...

Đến lúc này, Shinichi mới phát hiện ra điều kì lạ ở Ran.

-Cậu sao vậy, Ran?_Cậu níu nhẹ lấy tay cô và nhẹ nhàng hỏi.

Ran im lặng 1 lúc rồi đẩy tay Shinichi ra, cô nhìn cậu, những giọt nước trắng tinh khiết bật thành dòng rồi chảy dài trên khóe mi.

-Ran, cậu..._Shinichi bất ngờ trước hành động của Ran.

Rồi bất chợt, cậu nhìn sang hắn, cái cười tàn ác và thỏa mãn.

-Ngươi đã làm gì cô ấy?_Cậu hét lên.

Vẫn nụ cười đó, tên "hung thần" trả lời với vẻ nhạo báng, khinh bỉ.

-Ta không làm gì cả, ta chỉ nói cho cô ta biết sự thật thôi! Lí do cô ta gia nhập tổ chức này...

-Cái gì?

-Ngươi đừng ra vẻ ngạc nhiên như thế, không phải chính ngươi đã lựa chọn Shiho và suýt đưa cô ta vào cõi chết nếu không có tổ chức chúng ta sao?_Hắn lại cười. -Đứng giả vờ nhân nghĩa nữa, ngươi cũng chẳng khác gì tổ chức chúng ta đâu, bỏ rơi cô ta rồi quay lại cứu giúp, thật là 1 hành động tồi tệ, nếu cô ta là người quan trọng nhất của ngươi thì ngươi đã không bỏ mặc cô ta trong lúc nguy kịch đến thế! Ta nói không phải sao, Kudo Shinichi?

Rồi hắn bật cười thật to còn Shinichi thì lo lắng nhìn vè phía Ran chờ đợi những biểu hiện từ cô.

Nhưng...không có gì cả, cô vẫn nhìn cậu bằng đôi mắt đó, 1 đôi mắt mà cậu không bao giờ muốn thấy ở cô...1 đôi mắt thật đau buồn, bi thương...
Cậu đã phải đối diện với ánh mắt ấy rất nhiều lần, ánh mắt ấy đã xuất hiện khi Shinichi đột nhiên biến mất và thay thế bằng đứa
trẻ mang tên Edogawa Conan, khi cậu chọn lựa Shiho và bỏ rơi cô...

Và những tưởng, ánh mắt ấy sẽ không còn xuất hiện, nhưng lại 1 lần nữa, nó hiện diện nơi cô, phải chăng cái ký ức mà cậu vẫn luôn muốn tìm kiếm đã làm cho vết thương ngày nào lại đau âm ỉ trong cô...

-Ran...

-Đừng có đứng nhìn nhau như trời trồng nữa, rồi mọi ân oán của các ngươi sẽ được giải hết thôi!_Gin lên tiếng và rút từ trong túi ra 1 khẩu súng màu đen. -Bằng cách xuống địa ngục...

"Pằng"

Phát đạn vang lên như xé tan không trung, nó khiến những người xung quanh chạy nháo nhàu.
Shinichi ôm chặt lấy Ran tránh khỏi đường đạn ấy.

-Giỏi thật, nhưng để xem ngươi có thể bảo vệ cô ta và tránh khỏi 5 phát đạn còn lại của ta không nhé?_Hắn lại cười.

Shinichi đưa tay kéo Ran ra sau lưng mình.

-Đùng lo Ran, tớ sẽ bảo vệ cậu...

-Shinichi...?_Ran nhìn Shinichi, tất cả các cảm xúc đã tràn về trong đôi mắt ấy.

"Phải rồi, cậu ấy luôn bảo vệ mình như thế, nhưng tại sao hôm đó...Cậu ấy lại bỏ rơi mình?"

-Ha ha ha! Để xem ngươi tài giói đến cỡ nào.

-Chạy thôi Ran!_Shinichi nắm lấy tay Ran chạy nhanh ra khỏi tan hung thần tàn ác.

"Pằng"

Rồi phát súng thứ 2 trúng vào cầu dao điện khiến cả khu vui chơi chìm trong bóng tối. Tên Gin mất phương hướng lục tung mọi nơi tìm 2 con mồi của mình trong bóng tối.

-Im lặng nhé, Ran_Shinichi ra hiệu khi đã kéo Ran vào 1 góc an toàn.

Cậu nhìn ra phía Gin đang ở 1 khoảng cách khá xa rồi nhìn vào cánh cổng phía trước.

-Ran, cậu có thấy cánh cổng đó không? Tớ sẽ cố đánh lạc hướng hắn, cậu hãy chạy thật nhanh ra đó nhé, sau đó cậu hãy đi báo cảnh sát, tớ sẽ giữ chân hắn ở đây!

-Nhưng còn cậu..._Ran hỏi với vẻ lo lắng.

Shinichi mỉm cười.

-Tớ sẽ không sao đâu, đi nhé!

-Nhưng...

Ran định từ chối nhưng nhìn vào ánh mắt nghiêm nghị của Shinichi, ý nghĩ đó bỗng biến mất. Cô cũng mỉm cười.

-Tớ sẽ đi, và cậu cũng nhất định phải sống, vì cậu đã hứa, khi tớ trở về là Ran như ngày xưa thì cậu sẽ giải thích mọi chuyện với tớ, đúng không? Vì thế, tớ sẽ chờ!

Shinichi khẽ gật đầu rồi nhìn ra phía tên Gin đang đứng.
Cậu nheo mắt canh vị trí rồi ném 1 đồng xu ngước hướng với cánh cổng tạo nên 1 tiếng động nhỏ gây sự chú ý của hắn.
Theo đó, Ran vụt chạy đến nơi mà Shinichi đã nói.

Gin nhìn theo phía đồng xu và chợt nhận ra những tia sáng lấp loáng trên mặt nó, hắn ta mỉm cười xoay lại.

-Định lừa ta sao? Mấy con chuột nhắt!

"Pằng"

Phát súng của hắn vang lên nhắm hướng chạy của cô gái nhỏ.

-Ran, coi chừng!_Shinichi hét lên.

"Phập"

Ran quay lại với sự kinh hoàng, dù trong bóng tối nhưng cô vẫn nhận ra người đang ngã xuống là ai.

-Shinichi!_Cô hét lên.

Ran chạy đến đỡ lấy Shinichi cố gắng cầm lại những giọt máu đang chảy dài trên vết thương của cậu.

-Cậu có sao không, Shinichi!_Ran nói, giọng nói nghẹn ngào trong tiếng khóc, trên mặt cô, những giọt nước mắt tuôn ra như suối.

Shinichi cố mở mắt ra, nghiến chặt răng vì vết thương đau.

-Chạy đi Ran, chạy đi!

-Không, Shinichi, cậu phải cùng đi với tớ!

Từ đâu đó, tiếng cười bỗng vang lên.

-Đừng khóc chứ Roses, cô sẽ mau gặp lại hắn thôi...bằng phát đạn cuối cùng này!_Gin giơ súng lên chĩa vào con mồi cuối cùng của mình.

Ran ngước mặt lên nhìn hắn, ánh mắt tràn đầy nỗi oán hận, không phải ánh mắt của Ran mà là kẻ thứ 2 đã từng tồn tại trong cô-Roses.

-Ta sẽ cho ngươi biết, ta đã học được gì từ tổ chức các người.

Ran đặt nhẹ đầu Shinichi xuống, cô tháo chiếc đồng hồ trên tay Shinichi xuống và bật đèn lên rồi chọi vào Gin.
Trong bóng tối như thế này, thứ ánh sáng nhỏ từ chiếc đồng hồ cũng đủ làm hắn lóa mắt.
Tranh thủ lúc đó, Ran nhanh chân chạy đến đá rơi khẩu súng trên tay của Gin xuống.

-Ngươi định làm gì?_Gin thét khi thấy Ran nhặt khẩu súng lên.

-Rồi ngươi sẽ biết, phát đạn cuối cùng này không dành cho ta, mà dành cho ngươi!_Ran nhìn vào kẻ thù của mình và...

-Khoan đã...

"Pằng"

Phát súng cuối cùng vang lên mang theo linh hồn của tên hung thần trở về cõi chết, và trước khi rời khỏi nhân gian trở về địa ngục, đôi mắt hắn vẫn nhìn chằm chằm vào kẻ đã bắn mình 1 cách căm phẫn xen lẫn ngạc nhiên.

Ran thở phào, cô quăng khẩu súng đi nơi khác rồi chạy thật nhanh đến Shinichi.

-Shinichi, Shinichi_Cô gọi thật nhanh và lớn đế đánh thức cậu.

-Khụ..._Shinichi ho lên, máu từ trong miệng trào ra thật nhiều.

-Shinichi, cậu tỉnh lại đi, cậu không được ngủ!_Những giọt nước mắt lại bắt đầu trào ra trên bờ mi ướt đẫm.

-R...Ran!_Shinichi cố mở mắt ra nhìn vào cô gái trước mặt mình. -Tớ muốn nói...chuyện tớ chọn Shiho...

Ran bịt miệng Shinichi lại.

-Không, không tớ không muốn nghe nữa, tớ chỉ cần cậu tỉnh lại thôi!

-Nhưng...tớ sợ...sẽ không thể...

-Không đâu, cậu cố lên đi, tớ đã gọi cấp cứu rồi...

Shinichi cảm nhận được những giọt nước ấm nóng đang rơi trên mặt mình, cậu đưa tay chùi đi thứ nước ấy trên mặt cô.

-Cậu có biết không Ran? Lúc trước, khi nhìn thấy xác cậu mà Vermouth dựng lên, tớ cũng đã khóc, lần đó tớ bắn cậu...là do kế...hoạch của FBI, tớ...thật sự...k...không muốn...khụ khụ...

-Đừng nói nữa Shinichi, tớ hiểu mà, trong khoảng thời gian qua tớ đã làm cậu đau khổ nên hãy để tớ bù đắp, cậu đừng rời xa tớ có được không? _Ran cúi mặt, dòng nước mắt tuôn ra tưởng như không dừng lại được.

Shinichi nhường mày nhìn Ran.

-Đừng khóc Ran, hãy cười lên đi...Tớ...xin cậu...Tớ không...thích nhìn cậu khóc...vì vậy, xin cậu hãy cười lên đi.

Ran nhìn Shinichi, hơi bàng hoàng nhưng rồi cô cố nở nụ cười mặc dù trái tim đang đau nhói, những giọt nước mặt tuôn ra nhưng vẫn không thể che lấp nụ cười của cô hiện giờ.

Shinichi mỉm cười.

-Cậu cười...thật sự...rất đẹp...

Rồi tất cả mờ dần đi trước mắt cậu, bàn tay cậu trượt dần xuống, chiếc áo sơ mi ướt đẫm đi vì màu đỏ của máu, đôi mắt màu xanh tuyệt đẹp dần khép lại.

-Shinichi, Shinichi. Shinichi!!!!!!!_Ran hét lên tên của cậu nhưng tất cả chỉ là vô vọng khi đôi mắt cậu vẫn khép chặt.

Mưa...

Mưa bỗng trút xuống hòa lẫn cùng thứ chất lỏng màu đỏ rồi trôi đi thật xa.
Tiếng khóc của cô gái bị át đi bởi tiếng mưa dữ dội.
Những giọt nước chảy dài trên má cô rồi rơi xuống mặt chàng trai bất động.
Ấm nóng và mặn chát...

Mưa trút xuống muốn gột rửa nhân gian, cũng như chào đón vị Thiên thần ngày nào đã trở về.
Nhưng giờ đây trái tim của Thiên thần đó trở nên trống rỗng.
Thiên thần đã không thể cảm nhận bất kì cảm xúc nào khác ngoài sự đau đớn trong tim.

Mưa trút xuống thật nhiều bằng những giọt nước tinh khiết.
Nhưng khi vừa chạm đất, chính nó cũng bị vấy bẩn khi trở thành 1 dòng nước màu hồng nhạt...


Ò oe í oe

Tài sản
CLick Vào Xem Tài Sản Của Admin

Tài sản
Medal:
Tài sản:
Huy chương:





Mon 4 Jun - 19:14
#1DC0F2
Admin

.: Trưởng ARC :.
Admin
.: Trưởng ARC :.

https://angel-ran-city.forumvi.com
Người thân Người thân : Mama: Tiểu Mi
Chị gái: Miy, Black Rock Shooter
Em gái: Hidemi_12, Princess_lovely
Con gái: Chihirohanami, Zxu
Anh trai: Oreki Rei
Thẻ mua hàng miễn phí Thẻ mua hàng miễn phí : Thẻ VIP
Giới tính Giới tính : Nữ Zodiac : Scorpio
Chinese zodiac : Snake
Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 817
Power Power : 3516049
Sinh Nhật Sinh Nhật : 12/11/2001
Ngày gia nhập Ngày gia nhập : 02/06/2012
Tuổi Tuổi : 22
Đến từ Đến từ : Nơi giao cách giữa quá khứ và tương lai
Sở thích Sở thích : ....GAF XD
Trạng thái Trạng thái : #1DC0F2
Châm ngôn sống Châm ngôn sống : Đi một chặng đường dài, đến khi ngoảnh đầu lại, chẳng còn bóng dáng ai...Có lẽ, đã đến lúc buông tay rồi...

Tài sản
Medal:
Tài sản:
Huy chương:

Thông tin thành viên
Người thân Người thân : Mama: Tiểu Mi
Chị gái: Miy, Black Rock Shooter
Em gái: Hidemi_12, Princess_lovely
Con gái: Chihirohanami, Zxu
Anh trai: Oreki Rei
Thẻ mua hàng miễn phí Thẻ mua hàng miễn phí : Thẻ VIP
Giới tính Giới tính : Nữ
Zodiac : Scorpio
Chinese zodiac : Snake
Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 817
Power Power : 3516049
Sinh Nhật Sinh Nhật : 12/11/2001
Ngày gia nhập Ngày gia nhập : 02/06/2012
Tuổi Tuổi : 22
Đến từ Đến từ : Nơi giao cách giữa quá khứ và tương lai
Sở thích Sở thích : ....GAF XD
Trạng thái Trạng thái : #1DC0F2
Châm ngôn sống Châm ngôn sống : Đi một chặng đường dài, đến khi ngoảnh đầu lại, chẳng còn bóng dáng ai...Có lẽ, đã đến lúc buông tay rồi...
Hiện giờ đang:

Bài gửiTiêu đề: Re: Ran Mori_Thiên thần đen



Chap 11: Kết thúc cho tất cả...

Part 1. Waiting...

Chương trình phỏng vấn thanh tra Megune...

Ngày xx, tháng xx, năm 20xx
3 tháng trước, trong khu vực công viên Tropical Land đã phát hiện xác 2 thành viên cấp cao duy nhất còn sót lại của Tổ chức Mafìa. Và chúng tôi cũng đã tiến hành việc tìm kiếm và truy quét sạch tất cả những người có liên quan trong suốt thời gian qua- trước khi công bố bản tin này. Như vậy, có thể chứng minh rằng Tổ chức ấy đã hoàn toàn bị tiêu diệt và cuộc sống bình yên đã trở về...
Người đã lập được chiến công này là toàn bộ lực lượng FBI và CIA, trong đó, có 1 người đã yêu cầu giữ kín danh tánh mặc dù công lao của người đó hết sực to lớn.
Đây là 1 điều đáng tiếc vì chúng tôi- Lực lượng cảnh sát an ninh và toàn thể người dân Nhật Bản không thể nói lời cảm ơn chính thức đến người đó...



Ran nở 1 nụ cười nhẹ nhàng và đặt cốc cà phê vừa nhấm nháp được vài ngụm xuống.
Nụ cười ấy của cô bây giờ thật sự rất bình yên...

Sau chuyện ở Tropical Land, Ran đã ra tòa làm nhân chứng- kết thúc sự tồn tại của Tồ chức áo đen trong tiềm thức của mọi người. Cô cũng đã quay về nhà, trở vể là Ran Mori như ngày xưa...

Không biết vì sự tác động của tuổi dậy thì theo thời gian hay vì bao biến cố đã xảy ra mà Ran Mori bây giờ trở nên xinh đẹp và trưởng thành hơn rất nhiều. Cũng vì vậy mà cô đã gặp khá nhiều rắc rối với các bạn nam sinh khi vừa trở về trường. (Hiểu chứ bà con^^)
Giờ đây có thể nói rằng, cô đang rất hạnh phúc.
Cô đã có 1 gia đính hoàn mĩ như cô mong muốn, những người bạn thân và 1 cuộc sống yên bình.
Nhưng có lẽ hạnh phúc ấy sẽ trọn vẹn hơn nếu như người đó ở bên cạnh cô.

Phía đối diện với Ran, 2 cô bạn trạc tuổi cô ngồi xuống, họ cũng gọi 1 tách cả phê sữa nóng.

-Các cậu đến rồi à?_Cô mỉm cười niềm nở.

Cô gái buộc tóc cao vẫy vẫy tay với vẻ bực nhọc.

-Đáng lẽ ra bọn tớ đến sớm lắm ấy chứ, ai ngờ cái "ông kẹ" Hattori ấy đột nhiên dở chứng...đau bụng làm tớ trễ cả giờ tàu. Mà vừa đến đây thì hắn ta lẻn ngay đến đồn cảnh sát, nói nào là chuyện con gái xen vào phiền phức, hỏi có tức không chứ?

-Cậu còn đỡ hơn tớ_Cô gái với mái tóc nâu bên cạnh lên tiếng. -Tớ đã hẹn trước với Makoto rằng trong mấy ngày này không được tham gia giải đấu Karate nào để chuẩn bị cho việc Tổ chức buổi tiệc Giáng sinh, thế mà anh ấy vẫn nhận lời thách thức của đối thủ vùng Izu vì lí do chưa từng đấu với người nào ở đó. Thật là...

Ran lắng nghe câu chuyện của 2 cô bạn và mỉm cười, nhẹ nhàng nói.

-Thôi nào Kazuha, Sonoko! Không có họ cũng chẳng sao mà, dù gì thì việc chuẩn bị cũng nên do chúng ta làm, bọn con trai mà nhúng tay vào thì hỏng hết!

Kazuha và Sonoko không biết làm gì ngoài việc thở dài vì tức giận, họ không biết vẫn đang có người thầm ngưỡng mộ họ.
Ran mong ước được như họ, 1 lần nói xấu bạn trai của mình, nhưng ước mơ đó của cô vẫn chỉ đang là 1 sợi chỉ mong manh dễ đứt.

Lặng nhìn 2 cô bạn của mình, Ran cảm nhận được. Kazuha đã không còn nóng tình như ngày xưa, nhưng giờ cô lại có tính giống như trẻ con, phải chăng bị ảnh hưởng bới Hattori? Còn Sonoko, cô cũng không còn diện những bộ quần áo quá hở hang, không còn mơ mộng đến các chàng bạch mã hoàng tử nữa, có lẽ đó là do sự tác động của "ông cụ non" Makoto.

Lặng đi 1 lúc, Ran bỗng nhận ra xung quanh mình đã thay đổi quá nhiều, tất cả, tất cả đều thay đổi. Ngay đến cả cô cũng thay đổi. Nhưng chỉ có 1 thứ mãi mãi không thay đổi, đó là tình yêu, sự chờ đợi cô dành cho cậu.

Nhìn thấy vẻ thoáng buồn ẩn hiện trên gương mặt Ran, Kazuha lên tiếng phá tan sự yên lặng lúc bấy giờ.

-À Ran này, chúng ta đi mau đồ chuẩn bị cho bữa tiệc Giáng sinh đi! Hôm nay là ngày đã là 20, chỉ còn vài ngày nữa thôi!

-Ừhm, nhưng trưa nay được không? Bây giờ tớ có việc rồi!_Ran ngập ngừng.

Kazuha và Sonoko nhìn nhau 1 lúc lâu.
Vốn dĩ họ muốn bày ra 1 thứ gì đó để Ran quên đi chuyện cô đang định làm nhưng xem ra nó đã phản tác dụng.
Ran không thể quên được, có lẽ nó dã ngấm quá sâu vào tâm trí cô.

Mỉm cười gượng gạo, Sonoko lên tiếng, vẻ mặt như nửa vui vẻ, nửa như trấn an bạn mình.

-Thôi sao cũng được, cậu cứ đi đi, tớ và Kazuha sẽ đi đâu đó chơi đợi cậu! Vậy nhé...Cho tớ gửi lời hỏi thăm đến "kẻ lang bạc" ấy!!

1 cái nháy mắt thật tinh nghịch nhưng ẩn chứa bao nỗi niềm.

Ran khẽ cười rồi đứng dậy cầm lấy túi xách của mình chuẩn bị ra khỏi quán.

-Ừ! Vậy chiều nay nhé!_Rồi cô đi thật nhanh, có vẻ rất vội vã.

Kazuha và Sonoko nhìn theo bóng cô bạn rồi thở dài.

-Cái tên ấy, đi suốt 1 thời gian dài, rồi khi trở về thì lại thành ra thế này! Chỉ khổ cho Ran..._Sonoko bực tức.

Kazuha đưa tay vỗ nhè nhẹ vào vai bạn mình.

-Thật là tội nghiệp cho họ, mong Shinichi sớm tỉnh lại...

------------------------------------------------


Cánh cửa phòng bệnh được mở ra, cái mùi chan chát quen thuộc của chai nước biển phía trên hắc vào mũi Ran, tiếng điện tim đồ vang lên 1 cách điều đặn. Có vẻ như đây là 1 dấu hiệu tốt.

Ran ngồi xuống, bên cạnh chiếc giường phủ 1 màu trắng tinh khôi đang được sở hữu bởi 1 chàng trai có gương mặt tuyệt đẹp, dù rằng cậu đã không mở mắt trong suốt 1 thời gian dài.
Cô nhẹ nâng cánh tay của Shinichi lên.
Cánh tay ấy đã từng bào vệ cô, đã từng là 1 chỗ dựa vững chắc cho cô, nhưng sao giờ đây nó lại trở nên bất lực thế này?
Kudo Shinichi bây giờ mà cô nhìn thấy chỉ là 1 thân xác yếu ớt với linh hồn có thể bị Thần chết tước đoạt đi bất cứ lúc nào...

Lướt nhẹ tay trên khuôn mặt hoàn mĩ đó, Ran cảm thấy như có 1 cái gì đó nhói lên trong tim mình.
Cô vẫn chưa quen...
Cô vẫn chưa quen với 1 Shinichi nằm bất động thế này.
Và cô nhớ...
Nhớ tất cả về anh..
Cô nhớ ánh mắt nghiêm nghị, ấm áp ngày nào.
Cô nhớ nụ cười kiêu hãnh trên môi của ai đó và cả giọng nói trầm ấm thân thương.
Cô nhớ những ngày tháng vui vẻ bên cậu, những kí ức ngọt ngào 1 thời in sâu trong kí ức của cô học trò bé nhỏ.

Nhưng...đâu mất cả rồi?
Phải chăng mọi thứ đã theo cậu cùng chìm vào giấc ngủ
...1 giấc ngủ có thể là mãi mãi...



----------Flashback----------

Cánh cửa màu trắng muốt với dấu cộng đỏ đang phát sáng phía trên vẫn lạnh lùng khép chặt, để lại bên ngoài là sự lo lắng hồi hộp cùng những giọt nước mắt nóng hổi vẫn nhẹ nhàng tuôn rơi.

Chợt, cánh cửa mở vội ra, vị bác sĩ bước đi ra ngoài 1 cách nhanh chóng.

-Bác sĩ, tình trạng con tôi như thế nào rồi?_Bà Yukiko bước đến nắm chặt lấy tay vị bác sĩ với sự lo lắng.

Vị bác sĩ hơi rụt rè trước sự kích động của bà mẹ ấy,

-Bác sĩ, thật ra con trai tôi sao rồi?_Yukiko bất chợt hét lên, nước mắt tuôn ra như suối.

Ông Yusaku cố giữ vợ mình lại, trấn an bà. Còn mọi người không biết làm gì ngoài việc chờ đợi câu trả lài từ bác sĩ, tim họ đập, đập thật nhanh như đang chơi 1 trò ú tim vậy.

Bác sĩ khẽ gỡ chiếc khẩu trang ra, thở dài.

-Bệnh nhân tuy đã qua cơn nguy kịch nhưng viên đạn dã bắn vào dây thần kinh não bộ nên bệnh nhân đã rơi vào tình trạng hôn mê. Có thể...sẽ không tỉnh lại được nữa! Mọi người nê chuẩn bị tâm lí.

Rồi vị bác sĩ quay đi, lắc đầu nhẹ nhàng như tiếc thay cho chàng trai trẻ ấy.

Vừa nghe tin ấy, bà Yukiko đã ngất đi, đó là điều đương nhiên, vì có bà mẹ nào có thể chịu nỗi cú sốc đó chứ.
Ông Yusaku có kìm nén nỗi đau trong lòng, nhìn đứa con trai tội nghiệp của mình. Có lẽ không thể kìm nén được nữa, ông lấy lí do đưa vợ về nhà để rời khỏi nơi đau thương ấy.

Ông Mori đến vỗ lấy vai đứa con gái đang đứng thẫn thờ của mình như 1 sự an ủi, còn bà Eri thì chạy đến ôm chặt lấy cô vào lòng như muốn nói cô hãy khóc đi.

Đúng vậy, cô phải khóc chứ, Shinichi đã không còn ở bên cô nên cô phải khóc.
Nhưng sao trên khoé mi cô lại khô ráo thế này?
Nước mắt đâu? Sao không trào ra? Hay vì cô không đau?
Không đúng...
Vì quá đau nên nước mắt mới không trào ra, nó đã chảy ngược vào tim để ngày ngày làm mòn đi sự cứng cỏi trong linh hồn bé nhỏ, yếu đuối ấy.

Lặng nhìn chàng trai đang nằm bất động qua khung cửa kính trong phòng hồi sức.
Ran cảm nhận được trái tim mình đã không còn nhịp đập.
Ngay chính giây phút này đây, cô muốn người nằm ở đó là cô chứ không phải là cậu hoặc hi hữu hơn, cô muốn bây giờ mình được giống như cậu, 1 giấc ngủ bình yên kéo dài đến suốt cuộc đời?
Nhưng không! Cô phải sống, vì cậu cô phải kiên cường lên mà sống.
Vì cậu muốn vậy...
Nên cô phải sống, sống để chờ cậu!

----------End Flashback----------

Tài sản
CLick Vào Xem Tài Sản Của Admin

Tài sản
Medal:
Tài sản:
Huy chương:





Mon 4 Jun - 19:15
#1DC0F2
Admin

.: Trưởng ARC :.
Admin
.: Trưởng ARC :.

https://angel-ran-city.forumvi.com
Người thân Người thân : Mama: Tiểu Mi
Chị gái: Miy, Black Rock Shooter
Em gái: Hidemi_12, Princess_lovely
Con gái: Chihirohanami, Zxu
Anh trai: Oreki Rei
Thẻ mua hàng miễn phí Thẻ mua hàng miễn phí : Thẻ VIP
Giới tính Giới tính : Nữ Zodiac : Scorpio
Chinese zodiac : Snake
Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 817
Power Power : 3516049
Sinh Nhật Sinh Nhật : 12/11/2001
Ngày gia nhập Ngày gia nhập : 02/06/2012
Tuổi Tuổi : 22
Đến từ Đến từ : Nơi giao cách giữa quá khứ và tương lai
Sở thích Sở thích : ....GAF XD
Trạng thái Trạng thái : #1DC0F2
Châm ngôn sống Châm ngôn sống : Đi một chặng đường dài, đến khi ngoảnh đầu lại, chẳng còn bóng dáng ai...Có lẽ, đã đến lúc buông tay rồi...

Tài sản
Medal:
Tài sản:
Huy chương:

Thông tin thành viên
Người thân Người thân : Mama: Tiểu Mi
Chị gái: Miy, Black Rock Shooter
Em gái: Hidemi_12, Princess_lovely
Con gái: Chihirohanami, Zxu
Anh trai: Oreki Rei
Thẻ mua hàng miễn phí Thẻ mua hàng miễn phí : Thẻ VIP
Giới tính Giới tính : Nữ
Zodiac : Scorpio
Chinese zodiac : Snake
Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 817
Power Power : 3516049
Sinh Nhật Sinh Nhật : 12/11/2001
Ngày gia nhập Ngày gia nhập : 02/06/2012
Tuổi Tuổi : 22
Đến từ Đến từ : Nơi giao cách giữa quá khứ và tương lai
Sở thích Sở thích : ....GAF XD
Trạng thái Trạng thái : #1DC0F2
Châm ngôn sống Châm ngôn sống : Đi một chặng đường dài, đến khi ngoảnh đầu lại, chẳng còn bóng dáng ai...Có lẽ, đã đến lúc buông tay rồi...
Hiện giờ đang:

Bài gửiTiêu đề: Re: Ran Mori_Thiên thần đen



Part 2: Lại đau




Khẽ mỉm cười đưa tay lau những giọt nước tinh khiết trên mi, cô nói mặc cho nước mắt đã nghẹn đắng ở cổ.

-Xin lỗi Shinichi, tớ lại khóc mất rồi, tớ đã hứa với cậu là sẽ không khóc, vậy mà...

1 nét buồn bỗng thoáng qua trên gương mặt thanh tú đó rồi biến đi nhanh chóng để lại vẫn là 1 nụ cười tươi tắn như thiên thần, nhưng có ai biết được cô đã cố gắng như thế nào để có được nụ cười ấy.

-Shinichi à, cậu biết không? Bọn tớ đang định tổ chức 1 buổi tiệc mừng giáng sinh đấy, có rất nhiều người, nào là Sonoko, anh Makoto, Eisuke có cả Kazuha, Hattori còn tớ nữa chứ! Nhưng...

Nụ cười vui vẻ chợt tắt đi 1 chút nhường chỗ 1 nụ cười buồn.
Ran đưa tay vuốt nhẹ mái tóc đen của cậu, thấp thoáng trên đôi mắt tím biếc ấy ta lại thấy những màn nước trắng đọng lại và đang muốn trào ra.

-Nhưng..._Cô nuốt 1 cái gì đó trong cổ họng. -Nhưng không có cậu...

Đã không thể nữa rồi...
Ran đã không thể kìm nén được nước mắt...
Nỗi đau cô đã cố giấu đi trong lòng bây giờ đã trỗi dậy, trái tim non nớt lại nhói đau, cái lá chắn mạnh mẽ mà cô đã tự dựng lên cho mình giờ đã đổ sụp.
Nước mắt đã tuôn ra, tuôn ra thật nhiều, cô đã không còn đủ sức để ngăn nén nó lại.

Có ai hiểu được cô bây giờ không?
Có ai hiểu được cô đã đau đớn thế nào khi nhìn thấy những người bạn của mình đang hạnh phúc bên người mình yêu thương?
Cô thầm chúc phúc cho họ và cũng thầm an ủi bản thân phải tin rằng, tin rằng cô cũng sẽ được như thế.

Nhưng...biết bao lần cô đã thất vọng ?
Đã biết bao lần cô thầm khóc trong đêm rồi khi trời hừng sáng thì cố lau đi nước mắt để trở lại với sự mạnh mẽ bên ngoài chỉ để tiếp tục ôm ấp niềm hy vọng mong manh...
Có ai hiểu được không?

-Shinichi, tớ xin cậu, tớ xin cậu hãy tỉnh lại đi! Tớ không muốn sống cô độc như thế này nữa! Tớ rất...nhớ cậu!

Lời van xin khẩn thiết của cô gái vang lên nhưng tại sao đáp trả nó chỉ là những tiếng bíp bíp lạnh lùng của máy điện tâm đồ?
Shinichi! Cậu có đang nghe, có đang hiểu không?
Nếu có, tại sao cậu không đáp trả, dù chỉ bằng 1 cử động nhỏ...






"Reng...Reng...Reng..."

Tiếng chuông điện thoại vang lên đánh thức cô gái trẻ đang chìm sâu trong giấc ngủ với nỗi mơ màng về 1 tương lai xa xôi khó có thể chạm tới.

-Alô! Ran Mori đây!_Ran chùi những giọt nước còn đọng trên mi, cố để cho giọng trở lại bình thường.

Từ bên kia đầu dây, người đối thoại như nhận ra những gì đang xảy ra với Ran nên bỗng nhiên im lặng.

-Alô!_Ran gọi lớn.

Từ bên kia, tiếng Sonoko vang lên với chút bực tức.

-Bọn tớ đang đợi cậu ở siêu thị nè, hẹn trưa mà giờ này chưa tới là sao?

-Hả?_Ran bất ngờ và nhìn lại đồng hồ thì bây giờ đã quá 2 giờ trưa. -Xin lỗi, tớ sẽ đến ngay!

-Ừ, mau đó, bọn tớ đang ở tại cổng.

-Ừ, ừ!

Rồi Ran xách nhanh chiếc túi và đi ra ngoài nhưng cô vẫn không quên quay lại nhìn chàng trai đang nằm phía sau cùng 1 nụ cười nhẹ.

-Tớ đi đây, tớ sẽ sớm trở lại thăm cậu, nhưng tớ không muốn...là ở đây...

"Cạch"

Cánh cửa khép dần lại...
Căn phòng trống rỗng với những bức rèm cửa màu trắng, giờ đây chỉ còn lại sự im ắng và có thể nghe rõ được từng âm thanh phát ra trong căn phòng này, dù là nhỏ nhất.

1 lúc sau, cánh nữa thêm 1 lần nữa lại mở ra.
Bước vào là 1 chàng trai với làn da ngâm đen, gương mặt có vẻ bỡn cợt.
Hattori Heiji- 1 cái tên thật dễ nhớ...

Cậu bước vào, lặng im đứng nhìn người bạn thân đang nằm bất động của mình 1 lúc lâu.
Cậu khẽ bước đến, vẫn với gương mặt đó, 1 giọng nói bông đùa vang lên.

-Này, Kudo Shinichi, cậu còn định ngủ đến lúc nào nữa hả? Mau dậy đi chứ, đồ lười! Cậu không thấy người cậu yêu đang đau khổ đến mức nào sao?

Âm thanh của gió lại lướt qua trong sự lặng im đó, Hattori không còn nhìn Shinichi bằng vẻ bỡn cợt nữa, gương mặt cậu giờ đây nghiêm túc đến kì lạ.

-Mau dậy đi chứ, tên thám tử đại ngốc kia!

1 phản ứng nào bỗng thoắt ẩn thoắt hiện.

Píp...píp...píp

Tiếng điện tâm đồ vang lên 1 cách rối loạn, 1 dấu hiệu không hề tốt chút nào.

-BÁC SĨ!

----------------------------------------


Ngày hôm sau...

Sau khi tan học, Ran đã đến ngay bệnh viện nhưng khi vừa đến, cô đã thấy có mặt bố mẹ Shinichi và Hattori ở đó. Họ đứng ngoài cửa, hơn nữa, cô còn cảm nhận được 1 sự kì lạ qua thái độ kì lạ của họ. Và sự kì lạ này, có vẻ rất nghiêm trọng.

-Sao...sao mọi người không vào?_Ran ấp úng.

-...!_Ông bà Kudo nhìn nhau với vẻ lo lắng rồi thở dài, còn Hattori vẫn vậy, đứng đó, nghiêm nghị.

Ran bắt đầu có cảm giác lo sợ, cô mỉm cười như muốn tự trấn an mình.

-Nếu đã đến đây vậy...chúng ta vào trong đi.

Khi tay Ran chạm đến ổ khóa và chuẩn bị mở nó ra thì 1 cách tay khác ngay lập tức ngăn lại. Là Hattori.

-Không được, Ran!_Hattori lắc đầu.

-Tại sao lại không?

Câu trả lời như lóe lên ngay lập tức trong đầu cô cộng thêm thái độ lạ lẫm của ông bà Kudo và Hattori, cô có thế chắc rằng câu trả lời đó...hoàn toàn đúng.

-Có...có chuyện gì đã xảy ra với Shinichi?_Cô hét lên.

Mắt bà Yukiko bỗng ửng đó lên, bà nhìn Ran, nửa an ủi, nửa cảm thông.

-Shinichi...Shinichi nó...

Rồi bà bật khóc, dù rất muốn nhưng bà không thể tiếp tục nữa, có vẻ như điều sắp được. nói ra quá tàn nhẫn đối với 1 người mẹ.
Ông Yusaku ôm vợ mình vào lòng, có lẽ ông cũng không thể nói được nhưng vẫn có thể nhìn thấu tâm tư ông qua ánh mắt của ông hiện giờ.
Nó thật buồn bã.
Đối với 1 người có trí tuệ xuất sắc và niềm kiêu hãnh như ông, cảm xúc thể hiện trong đôi mắt là điều cấm kị. Nhưng bây giờ ông không thể ngăn được nó nữa thì chắc chắn điều đó vô cùng đai đớn.

-Thật ra đã xảy ra chuyện gì? Tại sao không cho tớ vào chứ?_Ran hét lên, cô đã bật khóc và nắm chặt lấy cành cửa như muốn mở tung nó ra.

Hattori nắm lấy vai Ran an ủi, cậu nhìn cô, 1 đôi mắt thật nghiêm nghị, thật buồn.

-Cậu phải bình tĩnh đã, tớ sẽ nói cho cậu nghe.

Ran cắn nhẹ môi, cô cố lấy lại sự thăng bằng trong lòng mình rồi lên tiếng.

-Được, cậu nói đi!

Hattori khẽ liếc nhìn sang ông bà Kudo và nhận được sự đồng ý của họ thông qua cái gật đầu nhẹ nhàng.

-Shinichi...Shinichi...đã chết rồi!

Tài sản
CLick Vào Xem Tài Sản Của Admin

Tài sản
Medal:
Tài sản:
Huy chương:





Mon 4 Jun - 19:16
#1DC0F2
Admin

.: Trưởng ARC :.
Admin
.: Trưởng ARC :.

https://angel-ran-city.forumvi.com
Người thân Người thân : Mama: Tiểu Mi
Chị gái: Miy, Black Rock Shooter
Em gái: Hidemi_12, Princess_lovely
Con gái: Chihirohanami, Zxu
Anh trai: Oreki Rei
Thẻ mua hàng miễn phí Thẻ mua hàng miễn phí : Thẻ VIP
Giới tính Giới tính : Nữ Zodiac : Scorpio
Chinese zodiac : Snake
Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 817
Power Power : 3516049
Sinh Nhật Sinh Nhật : 12/11/2001
Ngày gia nhập Ngày gia nhập : 02/06/2012
Tuổi Tuổi : 22
Đến từ Đến từ : Nơi giao cách giữa quá khứ và tương lai
Sở thích Sở thích : ....GAF XD
Trạng thái Trạng thái : #1DC0F2
Châm ngôn sống Châm ngôn sống : Đi một chặng đường dài, đến khi ngoảnh đầu lại, chẳng còn bóng dáng ai...Có lẽ, đã đến lúc buông tay rồi...

Tài sản
Medal:
Tài sản:
Huy chương:

Thông tin thành viên
Người thân Người thân : Mama: Tiểu Mi
Chị gái: Miy, Black Rock Shooter
Em gái: Hidemi_12, Princess_lovely
Con gái: Chihirohanami, Zxu
Anh trai: Oreki Rei
Thẻ mua hàng miễn phí Thẻ mua hàng miễn phí : Thẻ VIP
Giới tính Giới tính : Nữ
Zodiac : Scorpio
Chinese zodiac : Snake
Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 817
Power Power : 3516049
Sinh Nhật Sinh Nhật : 12/11/2001
Ngày gia nhập Ngày gia nhập : 02/06/2012
Tuổi Tuổi : 22
Đến từ Đến từ : Nơi giao cách giữa quá khứ và tương lai
Sở thích Sở thích : ....GAF XD
Trạng thái Trạng thái : #1DC0F2
Châm ngôn sống Châm ngôn sống : Đi một chặng đường dài, đến khi ngoảnh đầu lại, chẳng còn bóng dáng ai...Có lẽ, đã đến lúc buông tay rồi...
Hiện giờ đang:

Bài gửiTiêu đề: Re: Ran Mori_Thiên thần đen



Part 3: Ký ức ngày đông...





Thế giới ngừng quay...? Tất cả đã kết thúc?...

Lang thang trên con phố vắng 1 mình trong buổi hoàng hôn, cô gái ấy bất giác nhìn lên bầu trời tím nhạt với những tia nắng mong manh sắp bị màn đêm phủ kín.

Trong cái công viên vắng tanh, thật dễ nhận ra bóng hình quen thuộc của cô gái ấy...
Mái tóc đen buông dài theo cơn gió, gương mặt thanh tú với đôi mắt tim tuyệt đẹp, nhưng...đôi mất đã lại bị che đi bởi những giọt nước trắng long lanh...
Nó ngấm vào môi cô, mặn chát...
Chiếc xich đu nhỏ đong đưa nhẹ nhàng phát ra những tiếng kẽo kẹt như cứa vào tim của ai đó những vết thương sau hoằm.

"Shinichi đã chết rồi..."

Câu nói ấy lại vang lên, vang lên thật to như muốn xé tan trái tim chỉ còn chút nhịp đập nhỏ nhoi ấy...
Dù có bịt chặt 2 tai mình lại nhưng câu nói ấy vẫn cứ vang lên, dường như nó muốn đánh gục sự mạnh mẽ cuối cùng còn sót lại trong Ran thì mới thôi.



---------Flashback--------

Không còn nghe thấy gì nữa, âm thanh bên ngoài đâu mất rồi?
À không, vẫn còn sót lại 1 âm thanh cuối cùng...
Đó là tiếng rạn nứt của trái tim 1 ai đó.

Ran nhìn chằm chằm vào Hattori, bà Yukiko quay đi còn ông Yusaku cúi gầm mặt (đoán xem 2 người này sao lại thế).
Cô khẽ lắc đầu, miệng mỉm cười nhưng đôi mày đã nhíu lại từ lúc nào.

-Đừng..đừng đùa như thế Hattori, không...không tốt đâu!

Hattori vịn nhẹ vào vai Ran.

-Tớ không đùa, hôm qua tớ đến thăm Shinichi, huyết áp của cậu ấy bỗng tụt xuống 1 cách bất bình thường, nhịp tim hỗn loạn, các bác sĩ đã ra sức cấp cứu nhưng...

Hattori bỗng ngừng lại, quay mặt đi nơi khác, dường như cậu không còn đủ sức để nói nữa.

Ran như rơi vào trạng thái hỗn loạn, cô nắm lấy vai bà Yukiko và hét lên, từ 2 khóe mi cô, nước mắt đã tuôn ra từ lúc nào...

-Cô nói cho cháu biết đi, không phải đúng không?

-...!_Bà Yukiko im lặng.

Tất cả mọi vật xung quanh cũng lặng đi, dường như chúng cũng đang chờ đợi...

Ran vẫn nhìn bà Yukiko với hy vọng câu trả lời phát ra sẽ là không, nhưng tất cả, tất cả cảm xúc xuất hiện trên gương mặt bà đã nói lên tất cả.

Ran như không còn nghe hơi thở của chính mình nữa, 2 tay cô buông lỏng xuống, cô đã không còn đủ sức để trụ vững trên đôi
chân của chính mình.
Từ phía sau, Hattori đỡ lấy cô, cậu nói.

-Nếu cậu muốn thì hãy nhìn Shinichi lần cuối.

Rồi cánh cửa từ từ được hé mở, chiếc khăn trắng toát phủ kín thân hình người con trai bắt đầu xuất hiện.
Ran bước đến, thật chậm, từng bước chân cứ như hàng ngàn mũi tên đâm xé vào tim cô.
Bàn tay nhỏ nhắn của cô run lên vì sợ hãi.
Chiếc khăn trắng từ từ được kéo xuống để lộ gương mặt hoàn mĩ của chàng trai trẻ với tiếng kếu píp píp tuyệt vọng của chiếc máy điện tâm đồ đã ngưng trệ từ lúc nào.

Gương mặt ấy...quá đỗi quen thuộc...
Nhưng không phải là thế này...

Shinichi giờ đây đã thực sự rời bỏ thế gian?

-Không, không! Nói dối! Shinichi không thể chết được!_Ran gào lên và chạy thật nhanh ra khỏi đó mặc cho tiếng gọi với theo của mọi người.


---------End Flashback--------


Công viên thật lặng im chỉ nghe thấy tiếng gió nhẹ lay những chiếc lá vàng khô trên nền đất...
Cơn gió se se của những ngày đầu đông thật lạnh nhưng có thấm vào đâu với 1 trái tim đã cạn mòn đi sức sống.

Tất cả, tất cả như lặng đi để những ký ức tràn về...
Có vui có buồn nhưng tất cả đều rất đau...

Cô không tin, không tin vào điều đó. không tin Shinichi đã rời bỏ cô.
Nhưng...
Cô không tin thế sao cô lại khóc?
Cô không tin thế sao cô lại bỏ chạy ngay sau khi nghe thấy nó?
Phải chăng cô chỉ đang tự huyễn hoặc mình bằng cái mầm sống hy vọng nhỏ nhoi là cậu sẽ tỉnh lại?

Shinichi chết đi, đó là điều mà ai cũng đã tiên đoán và chuẩn bị trước.
Vàc cô cũng vậy, thế nhưng sự huẩn bị ấy cũng chỉ là 1 màn chắn mỏng manh không lấp thể che hết nỗi đau nhức buốt này.

Gió lại nổi lên kéo theo những bông tuyết nhè nhẹ rơi xuống...Những ngọn cỏ lao ngả nghiên theo chiều gió, bóng mặt trời khuất hẳn sau những màn mây.
Tuyết lất phất rơi nhuộm cả thế gian trong màu trắng tinh khiết nhưng tang thương...

Phút chốc, cả công viên vắng lặng đã bị tuyết phủ kín, cả chiếc xích đu nho nhỏ kia cũng vậy, chẳng còn lại gì ngoài 1 màu trắng xoá của tuyết.
Nhưng trong cái sự lạnh buốt ấy vẫn có 1 thứ vẫn giữ nguyên được sự ấm áp của mình....Đó là những giọt nước mắt đang lăn dài trên khoé mi cô gái trẻ.

Những hạt tuyết có thế, vô tình rơi trên làn da của Ran rồi tan biến thật nhanh....Giống như cậu...
Cậu đến bên cô như 1 tia nắng ấm, cậu cứu cô ra khỏi cái thế giới màu đen cô độc nhưng rồi lại lạnh lùng rời xa cô như những hoa tuyết tan đi trong nắng không để lại 1 chút gì ngoài cái nhức buốt, lạnh giá nơi trái tim.

Cậu đã đi thật rồi...Shinichi Kudo đã vĩnh viễn rời xa Ran Mori- người mà cậu ta yêu thương nhất?

Tuyết đã không còn rơi trên người cô gái trẻ, 1 chiếc ô nhỏ đã che chắn cho cô, trong cái lờ mờ của những giọt nước mắt, thứ in hằn trong ký ức cô vẫn là gương mặt quen thuộc của 1 ai đó...

-Shin...Shinichi?

Ran khẽ gọi và cái cứ ức về ngày đông năm nào phút chốc bỗng tràn về...



-Shinichi! Cậu ở đâu?_Ran khẽ gọi và đi lang thang trên con phố vắng rải đầy tuyết chỉ để tìm bóng dáng 1 ai đó.

Không gian xung quanh lặng im 1 cách đáng sợ.

Ran thổi thổi vào tay mình chỉ để giữ lại 1 chút hơi ấm, người cô đã run lên vì lạnh.

Buổi đi chơi ở NewYork thế là bị phá huỷ bởi 1 vụ án đáng ghét, vụ án gắn liền với tuyết, vụ án xảy ra là do lòng căm thù và nỗi đau đớn mất đi người mình yêu thương nhất. Và tên của hung thủ, cũng gắn liền với tuyết-Yuki.
Đó là 1 vụ án bi thương.
Họ quen nhau trong 1 ngày đông tuyết rơi khắp phố và chàng trai ấy cũng chết trong vụ tai nạn của 1 ngày đầy tuyết. Rồi đến hôm nay, cô gái cũng từ bỏ cõi đời để theo về bên cạnh anh. Cô đã giết chết người dã cố ý bày ra vụ tai nạn để giết anh và sau đó tự tử để theo anh về bên kia thế giới và cũng để rửa tội của mình.

Ran đứng đó, ngẩn ngơ suy nghĩ mà không biết tuyết đã phủ trắng chiếc áo khoác ngoài của mình.
Cô tự hỏi chẳng lẽ tình yêu trên đời này chỉ là sự ham muốn chiễm hữu thôi sao?

Bỗng Ran nhận ra có tiếng lạc xạc phía sau mình, cô quay lại thì 1 chiếc ô ngay lập tức đã che lấy cô.
Chàng trai với đôi mắt xanh, nụ cười kiêu hãnh bước đến phủi phủi lấy những hạt tuyết trên người Ran.

-Ngốc à! Cậu đứng đây làm gì thế? Không sợ chết cóng à?_Cậu bỉu môi.

Ran quay lại nhìn cậu với vẻ trách móc.

-Là so cậu ấy chứ, Shinichi! Vừa phá xong vụ án đã "bay" đâu mất tiêu làm tớ phải đi tìm!

-Tại tớ thấy tuyết rơi nên đi tim ô thôi mà!_Cậu gãy gãy đầu!

Ran nhìn Shinichi 1 lúc rồi bỗng cô nhận ra chiếc ô trên tay cậu.

-Sao chỉ có 1 chiếc ô vậy? Của cậu đâu?

-Vì gần đây không có bán ô nên ớ phải đi mượn nhưng người ta chỉ còn 1 chiếc nên...Mà thôi cậu che đi, tớ không sao đâu!_Rồi Shinichi đẩy nhanh chiếc ô vào tay Ran rồi đi 1 mạch ra phía trườc.

Ran nhìn theo cậu 1 lúc rồi chạy theo và đầy chiếc ô trở vào tay cậu.

-Thôi che chung đi! Nhưng tớ không thích cầm đâu! Cậu phải cầm che cho tớ!

Shinichi hơi ngượng ngùng nhưng 1 lúc sau chiếc ô cũng được nâng lên che chắn cho đôi bạn trẻ.

Nhìn thấy Ran đang băn khoăn về 1 điều gì đó, Shinichi hỏi.

-Cậu làm sao vậy?

Hơi lưỡng lự, Ran trả lời.

-Tớ không hiểu tại sao chị Yuki lại giết người, đó tuy là do lỗi của nạn nhân nhưng xét cho cùng chị ấy cũng không nên làm như vậy! Giết người là 1 tội rất lớn, chị ấy có thề đưa ông ta ra pháp luật để trừng trị mà. Tại sao chị ấy phải làm như vậy, tuy người mà chị ấy yêu đã chết nhưng chị ấy vẫn có thể sống tiếp cả phần của anh ta mà, tại sao lại dại ọôt đến thế...

Ran nói mà không biết nước mắt đã chảy dài nơi khoé mắt.

Shinichi nhìn cô, đưa tay lau những giọt nước nóng hổi ấy và mỉm cười dịu dàng.

-Bởi vốn dĩ chị ấy không có bằng chứng để tố cáo ông ta nên không còn cách nào khác ngoài việc trả thù bằng cách riêng của mình. Vả lại, chị ấy vốn dĩ đã mất đi sự ham muốn sinh tồn vào chính cái ngày mà người mình yêu chết. Chị ấy sống chỉ để trà thù nên cái chết là điều chị ấy đã chuẩn bị từ rất lâu.

Ran lặng đi 1 lúc, cô cảm thương cho cuộc tình éo le ấy.

-Chị ấy đúng là ngốc nhưng...thật sự nếu tớ cũng rơi vào tình cảnh đó thì...

Shinichi ngay lập tức chặn ngăn câu nói của Ran bằng 1 ngón tay đặt trên môi cô.

-Nếu cậu rơi vào tình cảnh đó thì cậu vẫn phải sống...

-Shin...Shinichi_Ran ngạc nhiên.

Shinichi mim cười.

-Vì Ran Mori mà tớ biết là 1 cô gái rất mạnh mỡ không bao giờ bi luỵ vì bất cứ thứ gì. Cho nên dù trong hoàn cảnh nào cậu cũng có thể vượt qua được.

Shinichi đưa 1 ngón tay lên.

-Hứa nhé, cho dù có rơi vào hoàn cảnh giống chị Yuki đi nữa thì cậu vẫn phải tiếp tục sống, như cậu đã nói, phải tiếp tục sống cho phần của người mà cậu yêu nữa!

Ran nhìn Shinichi với sự ngạc nhiên cùng gương mặt hơi đỏ ửng, cô cũng đưa 1 ngón tay lên móc vào ngón tay đã đưa ra sẵn của cậu cùng với 1 nụ cười tươi tắn.

-Ừ, tớ hứa!
.
.
.
.
.
.
-Ran, Ran!_Tiếng gọi 1 ai đó vang lên kéo Ran ra khỏi những dòng ký ức của mình.

Hiện ra trước mắt cô bây giờ chẳng còn là gương mặt của Shinichi nữa mà là gương mặt lo lắng của cậu bạn thân- Eisuke.

-Cậu không sao chứ?_Eisuke hỏi.

Ran mỉm cười đưa tay lau những giọt nước còn đọng lại trên mi.

-Tớ...không sao!

Eisuke chìa ra cho Ran 1 chiếc khăn trắng.

-Mọi người đều đã biết chuyện đó hết rồi. Cậu đừng đau lòng nữa. Shinichi không muốn nhìn thấy cậu như vậy đâu, mọi người đang rất lo cho cậu đấy, mau trở về đi.

Ran nhận lấy chiếc khăn từ tay Eisuke, đôi mắt tím vơi đi 1 chút nỗi buồn.

-Mọi người sợ tớ làm chuyện dại dột gì sao? Yên tâm đi, vì tớ dã hứa với Shinichi rồi...

-Hứa?

Ran không nói gì chỉ khẽ gật đầu rồi cô rời khỏi chiếc xích đu đã phủ trắng 1 màu tuyết ấy và ra về.
Eisuke đứng đó nhìn theo bóng Ran đang khuất dần sau những bông tuyết trắng xoá, ánh mắt cậu bây giờ...thật buồn.

-Nếu có thể tớ muốn mình là người sẽ thay thế Shinichi trong trái tim cậu, nhưng...Shinichi, cậu ác thật đấy!

Tuyết cứ thế...
Lặng lẽ rơi...
Biến không gian thành 1 màu trắng tang thương...
Gieo vào trái tim bao người sự lạnh giá, cô đơn và lạc lõng...
Nhưng tất cả, vẫn chưa kết thúc ở đây...

Tài sản
CLick Vào Xem Tài Sản Của Admin

Tài sản
Medal:
Tài sản:
Huy chương:





Mon 4 Jun - 19:17
#1DC0F2
Admin

.: Trưởng ARC :.
Admin
.: Trưởng ARC :.

https://angel-ran-city.forumvi.com
Người thân Người thân : Mama: Tiểu Mi
Chị gái: Miy, Black Rock Shooter
Em gái: Hidemi_12, Princess_lovely
Con gái: Chihirohanami, Zxu
Anh trai: Oreki Rei
Thẻ mua hàng miễn phí Thẻ mua hàng miễn phí : Thẻ VIP
Giới tính Giới tính : Nữ Zodiac : Scorpio
Chinese zodiac : Snake
Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 817
Power Power : 3516049
Sinh Nhật Sinh Nhật : 12/11/2001
Ngày gia nhập Ngày gia nhập : 02/06/2012
Tuổi Tuổi : 22
Đến từ Đến từ : Nơi giao cách giữa quá khứ và tương lai
Sở thích Sở thích : ....GAF XD
Trạng thái Trạng thái : #1DC0F2
Châm ngôn sống Châm ngôn sống : Đi một chặng đường dài, đến khi ngoảnh đầu lại, chẳng còn bóng dáng ai...Có lẽ, đã đến lúc buông tay rồi...

Tài sản
Medal:
Tài sản:
Huy chương:

Thông tin thành viên
Người thân Người thân : Mama: Tiểu Mi
Chị gái: Miy, Black Rock Shooter
Em gái: Hidemi_12, Princess_lovely
Con gái: Chihirohanami, Zxu
Anh trai: Oreki Rei
Thẻ mua hàng miễn phí Thẻ mua hàng miễn phí : Thẻ VIP
Giới tính Giới tính : Nữ
Zodiac : Scorpio
Chinese zodiac : Snake
Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 817
Power Power : 3516049
Sinh Nhật Sinh Nhật : 12/11/2001
Ngày gia nhập Ngày gia nhập : 02/06/2012
Tuổi Tuổi : 22
Đến từ Đến từ : Nơi giao cách giữa quá khứ và tương lai
Sở thích Sở thích : ....GAF XD
Trạng thái Trạng thái : #1DC0F2
Châm ngôn sống Châm ngôn sống : Đi một chặng đường dài, đến khi ngoảnh đầu lại, chẳng còn bóng dáng ai...Có lẽ, đã đến lúc buông tay rồi...
Hiện giờ đang:

Bài gửiTiêu đề: Re: Ran Mori_Thiên thần đen



Chap cuối nè!
Quả cầu màu đỏ sáng lấp lánh, 1 tràn vỗ tay vang lên đều đều như chúc mừng, "trọng tài" Heiji reo lên.

-Chúc mừng người may mắn, đây là món quà mà cô sẽ nhận được!

Heiji chỉ tay về phía cánh cửa gổ nhỏ với chiếc nơ màu đỏ rất lớn treo trên ổ khoá.
Cánh cửa ấy từ từ được mở ra.
Trong lòng Ran bỗng tràn ngập 1 cảm xúc kì lạ, cái cảm xúc hệt như những lúc Shinichi xuất hiện rồi lại biến mất mang theo giấc mơ của cô tan vào hư không.
1 cải xúc kì lạ, hồi hộp, lo lắng, hạnh phúc và xao xuyến.

Cánh cửa được mở ra hoàn toàn, chú tuần lộc màu đỏ với gói quà trên tay xuất hiện.
Tuần lộc đỏ bước đến gần Ran, nó nhìn cô, 1 cái nhìn thật ấm áp và đầy yêu thuơng...hệt như 1 ai đó.
Ran bỗng thấy trái tim dường như đã chết của mình bỗng rộn lên những nhịp điệu tươi vui như vừa được hồi sinh, thông qua lớp kính mỏng trên đôi mắt của tuần lộc đỏ, Ran vẫn có thể nhận ra được cái màu xanh đại dương ấy. Tận sâu trong ký ức của Ran, hình bóng người đó lại hiện về.

Khoảng không im lặng ấy có lẽ sẽ kéo dài mãi mãi nếu như Heiji không lên tiếng.

-Món quà đạc biệt này dành cho cậu đó!

Heiji vỗ nhẹ vai Ran rồi nhanh chóng kéo Kazuha ra ngoài.
Cũng như thế, tất cả mọi người đều bước ra ngoài mặc cho Ran gọi lại, ai ai cũng hiện lên môi nụ cười đầy ẩn ý trừ Kazuha, Sonoko và Makoto, họ vẫn chưa hiểu gì về trò chơi mà Heiji bày ra.
Shiho bước đến gần Ran, cô thì thầm.

-Món quà này rất tuyệt đấy, nó sẽ giúp cho đôi cánh Thiên thần được hồi sinh.

Nụ cười nhẹ nở trên môi Shiho, 1 nụ cười dịu dàng và tuyệt đẹp.

Cánh cửa dần đóng chặt và bây giờ căn phòng là 1 khoảng không vắng lặng với 1 cô gái xinh đẹp và 1 chú tuần lộc đỏ.
Ran nhìn thẳng vào đôi mắt xanh ẩn sau lớp kính mỏng của bộ áo tuần lộc, và chợt trong đầu cô lại xuất hiện cái tên ấy- Kudo Shinichi.

Đôi mắt của tuần lộc khẽ xao động, chiếc túi trên vai nó được lây xuống và từ trong đó, 1 gói quà màu xanh nhạt được lấy ra, tuần lộc trao nó cho Ran cùng 1 cái gật đầu khe khẽ.
Ran như hiểu ý của nó, cô tháo nhẹ chiếc dây nơ xanh và giấy gói quà ra, xuất hiện trước mặt cô là 1 chiếc hộp màu bạc tuyệt đẹp với những hoa văn trang trí vô cùng sắc sảo.
Ran lại ngước nhìn lên chú tuần lộc và đáp lại vẫn chỉ là 1 cái gật đầu ra hiệu cô hãy mở nó ra, Ran cũng làm theo và...vang vọng trong không trung là 1 giai điệu bài hát quen thuộc cùng đôi cánh trắng của 1 Thiên thần đang xoay vòng trên chiếc hộp nhạc.



Do you know-
That in your small heart, there is someone else?

In my shadowy heart
You are the one person who makes me smile

Just looking at you makes me happy
Even though it's painful and teary,
I love you


Anh có biết
Rằng nơi con tim nhỏ bé của mình, có hình bóng ai không?

Trong trái tim tăm tối của em,
Anh là người duy nhất đã thắp lên ánh sáng ấm nồng

Chỉ cần nhìn thấy anh cũng làm em hạnh phúc rồi
Dẫu biết đớn đau và nhiều nước mắt,
Em vẫn yêu anh



Bài hát gợi lên 1 ký ức cùng 1 lời hứa...
1 lời hứa tưởng chừng đã không bao giờ còn thực hiện được.




---------Flashback---------



Chiếc rèm cửa màu trắng thả mình theo cơn gió lạnh đầu đông, gió thổi vào căn phòng bệnh nhỏ bé những hạt mưa bụi, lất phất trên không trung, tạt vào cành hoa ly ly trắng đặt trên đầu giường.

Những giọt mưa trượt dài theo cánh hoa mỏng rơi xuống mặt bàn, vỡ tan.


Trên chiếc giường mang độc nhất 1 màu trắng, chàng trai với bộ quần áo xanh bệnh nhân nằm bất động trên giường, gương mặt không cảm xúc, đôi mắt vẫn nhắm nghiền chìm vào giấc ngủ bình yên dài đăng đẵng.
Cậu-yên bình trong giấc ngủ nhưng để lại cho ai đó biết bao đau đớn và buồn bã.

Ran ngồi xuống cạnh chiếc giường Shinichi, cô đeo 1 chiếc headphone vào tai cậu, 1 giai điệu hay, nhẹ nhàng vang lên chứa chan nỗi sầu bi thảm.


The only reason I can withstand my hard life
Is only one person- you
Even though I'm sad, I am happy

Even if you don't know my heart
Even if you look somewhere else
I love you...

Lý do duy nhất để em có thể sống thật vững vàng với kiếp đời nghiệt ngã này
Là vì một người duy nhất, đó chính là anh.
Dẫu buồn đau ngập cõi lòng, em vẫn rất vui…

Dù rằng anh không hiểu được lòng em
Dù rằng anh nhìn về một nơi nào đó
Em vẫn yêu anh…

Lắng nghe giai điệu buồn, Ran khẽ lên tiếng, giọng nhẹ tênh như bay theo chiều gió.

-Cậu có thấy bài hát này rất hay không Shinichi? Tớ đã tình cờ nghe thấy nó khi đến Poirot đấy!


-...

-Cậu mau tỉnh dậy đi, tỉnh dậy mà lắng nghe ca khúc này, tỉnh dậy đi, đồ lười!

Căn phòng vẫn lạnh lùng đáp lại bằng 1 sự im lặng đến tàn nhẫn. Giờ đây, chỉ còn nghe thấy tiếng gió thổi nhè nhẹ qua khung cửa, tiếng mưa bụi rơi trên những mái hiên và tiếng thì thầm khe khẽ, chua xót của 1 cô gái trẻ.

-Shinichi! Cậu có nghe tớ nói không? Bây giờ cậu mà không tỉnh thì sau này cậu có mà đến van xin tớ tớ cũng không thèm tha cho cậu đâu! Shinichi...

Thở dài, Ran nở 1 nụ cười có chút trêu đùa nhưng trong ánh mắt kia chưa bao giờ phai đi nỗi đau.

-Thôi được rồi, tớ chịu thua cậu, chỉ cần cậu tỉnh lại và cũng thích bài hát này thì tớ...sẽ tha cho cậu...





Ngón tay giữa của Shinichi bất chợt có 1 cử động nhỏ...




---------End Flashback---------



Giai điệu bài hát vẫn vang lên cùng với 1 khoảng lặng kéo dài như vô tận giữa cô gái trẻ và chú tuần lộc màu đỏ.
Sự ngỡ ngàng xen lẫn bàng hoàng làm cho Ran không thể rời mắt khỏi chú tuần lộc ấy, bờ môi cô khẽ run lên bật ra thành 1 cái tên quen thuộc.

-Shin...Kudo Shinichi?

Chú tuần lộc đỏ kéo nhẹ lớp áo thú ra khỏi người mình, mái tóc đen bồng bềnh dần lộ ra, dàng người thân quen, đôi mắt mang màu xanh đại dương sâu thẳm, không thể nhầm lẫn được, cậu chính là Kudo Shinichi.

Ran vẫn đừng yên ở đó, cô vẫn nhìn chằm chằm vào Shinichi.
Hơi đỏ mặt, Shinichi lên tiếng.

-Nè! Làm gì mà nhìn tớ dữ vậy, tớ có phải là người ngoài hành tinh đâu?

Ran vẫn không thay đổi thái độ, nhưng khác 1 điều, trên đôi mắt màu tím biếc kia lại hiện ra những giọt nước màu trắng tuôn dài theo gò má.

-Ran! Sao cậu lại khóc?_Shinichi hỏi.

Ran siết chặt tay của mình lại thành hình nắm đấm, cô cúi gầm mặt để những giọt nước mắt kia rơi xuống nền nhà.

-Tại sao? Tại sao cậu vẫn còn sống mà lại lừa tớ?_Cô hét lên.

Shinichi nhìn Ran, thẫn thờ, cậu biết cô đã gánh chịu nỗi đau như thế nào vì chính cậu cũng đã gánh lấy 1 nỗi đau như thế nhưng biết làm sao hơn khi trò chơi này do cậu bạn tốt của cậu bày ra- Hattori Heiji.

-Nghe tớ giải thích đã Ran, thật ra...

-TỚ KHÔNG MUỐN NGHE!_Ran hét lên và chạy ra khỏi căn nhà đó trước sự ngạc nhiên của những người đang đứng lấp ló ngoài cửa.

Shinichi chạy đuổi theo và không quên đánh cái nhìn chết chóc vào cậu bạn thân đang đứng nép mình sau cánh cửa.

-Cậu nhớ đấy, Heiji Hattori!
.
.
.
.
.
Con phố mang 1 màu tuyết lạnh với những ánh đèn rực rỡ hiện ra, nhưng khác với con phố ấy, trong 1 công viên cũ vắng ngắt bóng người, 1 cô gái trẻ ngồi trên chiếc xích đu nhỏ đang lặng lẽ đối mặt với cảm xúc của mình cùng những giọt nước mắt không ngừng tuôn ra.
Tại nơi này mấy ngày trước cô cùng ngồi khóc, khóc vì cái chết của người mình yêu. Còn bây giờ, cô khóc vì 1 lần nữa bị lừa dối, cả đời cô ghét nhất bị là nói dối nhưng người mà cô yêu thương nhất lại nói dối cô đến 2 lần.

-Tại sao? Tại sao? Tại sao cậu lại lừa tớ nữa chứ? Đồ đáng ghét!_Ran thầm nói trong tiếng nấc.

Tuyết bay bay trắng xoá 1 góc trời, phủ kín tất cả mọi thứ bằng 1 màu trắng tinh khiết, tuyết rơi dày đặc không thể nhìn thấy được bất cứ thứ gì.

-Đồ ngốc, trời lạnh thế này sao cậu lại ra đây?_Tiếng Shinichi vang lên,cùng lúc đó bóng cậu dần xuất hiện sau màn tuyết trắng xoá.

-Cậu..._Ran bất ngờ. -Sau cậu biết tớ ở đây?

-Vì tớ là thàm tử!_Nụ cười kiêu hãnh lại nở trên môi cậu.

-Đi đi, tớ không muốn nhìn thấy cậu!_Cô lạnh lùng nói và đứng dậy quay nhanh đi nhưng 1 bàn tay vững chắc đã nắm cô lại.

Shinichi kéo cô về phía mình và ôm chặt lấy thân hình nhỏ bé của cô vào lòng.

-Cậu làm gì vậy? Buông tớ ra!_Ran kêu lên và cố vùng vẫy, mặt cô bây giờ đã chuyển sang màu đỏ.

Mặc cho Ran vùng vẫy Shinichi vẫn ôm chặt lấy cô, cậu thì thầm vào tai cô, làn hơi ấm toả ra làm Ran rùng mình.

-Nếu tớ buông ra thì cậu phải nghe tớ giải thích, không được bỏ chạy!

Ran cắn nhẹ môi, để thoát được cái tình trạng này thì chắc cô không còn cách nào khác.

-Được rồi, cậu giải thích đi!

Shinichi buông Ran ra và nói.

-Thật ra mọi chuyện...


--------Flashback--------

Phòng cấp cứu bật sáng ánh đèn màu đỏ khi vừa nghe tiếng Heiji vang lên.
Bố mẹ Shinichi chạy đến, Heiji cũng định gọi cho Ran nhưng số điện thoại của cô lại không thể liên lạc được.
Ngồi ngoài băng ghế chờ, 3 người họ không cách nào ngồi yên được, cái cảm giác lo lắng hệt như ngày Shinichi vào phòng cấp cứu khi trúng đạn vào 3 tháng trước.
Chiếc đồng hồ giờ đây sao mà quay chậm quá.

"Xoạch"

Chiếc cửa phòng cấp cứu mở ra, vị bác sĩ bước ra và gở nhẹ chiếc khẩu trang trên mặt mình.

-Bác sĩ, con trai tôi sao rồi?_Bà Yukiko chạy đến.

Vị bác sĩ với gương mặt vui vẻ, thở phào nhẹ nhòm trả lời.

-Cậu ấy đã không sao rồi, dây thần kinh đã lưu thông trở lại.

-Vậy nghĩ là..._Nụ cười thấp thoáng hiện trên môi của ông bà Kudo và cậu bạn Heiji.

-Nghĩa là cậu ấy đã tỉnh lại và đang hồi phục rất nhanh, thật là kì tích!_Vị bác sĩ mỉm cười hiền hậu.

Bà Yukiko reo lên 1 cách vui mừng ôm xiết lấy cổ chồng, còn Heiji, vẫn nụ cười nửa miệng đầy kiêu hãnh đó.

-Giỏi lắm Kudo, tớ cứ sợ sẽ mất đi 1 đối thủ như cậu ấy chứ!


Sáng hôm sau...


Cánh cửa phòng bệnh của Shinichi bật mở, nhưng hiện ra trước mắt của bố mẹ cậu và Heiji không phải là hình ảnh 1 chàng trai nằm bất động nữa mà là 1 chàng trai khoẻ mạnh với chiếc headphone đeo trên tai, mọi người không hiểu vì sao từ khi tỉnh lại cậu chỉ đeo headphone và nghe 1 bài hát duy nhất- Do you Know.

-Đừng có nghe nữa, Kudo!_Heiji nói và giật phăng chiếc headphone của cậu.

-Cậu làm gì thế?_Shinichi lên tiếng, giọng bực nhọc. -Tớ nằm cả mấy tháng trời giờ chỉ muốn nghe nhạc cũng không được sao?

Heiji nhìn Shinichi, ngạc nhiên đến há hốc mồm rồi bỗng phá lên cười.

-Với 1 kẻ mù tịt về âm nhạc như cậu mà đòi...Ha ha...tức cười đến chết mất.

Shinichi nắm chặt tay, nếu không vì vết thương ở ngực thì cậu đã phăng cho tên "cột nhà cháy" đó vài cú đá.

-Thôi nào!_Ông Yusaku lên tiếng. -2 đứa đừng cãi nhau nữa.

-Bé Shin!!!!!_Giọng bà Yukiko cất lên và Shinichi nổi da gà khi nghĩ đến chuyện sắp xảy ra với mình.

1 vòng tay "ấm áp" ôm lấy cậu vào lòng.

-Cuối cùng con cũng tỉnh rồi, mẹ lo quá!_Bà Yukiko oà khóc và ôm chặt đứa con trai của mình mặc cho cậu đang cố vùng vẫy vì nghẹt thở.

Sau 1 lúc "chịu khổ" cuối cùng Shinichi cũng thoát khỏi tay của mẹ mình, cậu ngoáy nhìn xung quanh như tìm kiếm ai đó.

-Ran chưa tới đâu!_Heiji nói. -Người gì đâu mới khoẻ là lo tìm bạn gái!

-Gì chứ?_Mặt Shinichi bỗng đỏ rần lên.

-À, mà hình như ta chưa báo với nó việc con tỉnh lại!_Ông Yusaku xoa xoa cằm.

-Vậy thì hay quá!_Heiji reo lên.

-Hay gì?_Shinichi liếc nhìn cậu.

-Hay chúng ta trêu Ran 1 phen thử xem!_Heiji nháy mắt.

-Trêu?

Từ phía sau, 1 bàn tay vỗ lấy vai Heiji.

-Trò này vui quá, cho ta tham gia với!_Bà Yukiko cất giọng đồng tình với vẻ mặt hớn hở rồi 2 cô cháu họ bắt đầu bàn 1 kế hoạch gì đó.

-Thật là..._Shinichi xoa đầu. -Bố làm ơn bảo họ dừng lại đi!

Ông Yusaku ngẫm nghĩ 1 lúc rồi nói.

-Lâu lâu bày trò 1 lúc thì có sao đâu?_Nở trên môi nhà tiểu thuyết lừng danh Thế Giới giờ là 1 nụ cười không khác gì với vợ mình và còn kèm theo 1 cài nháy mắt tinh nghịch.

-Được rồi, chúng ta làm như thế đi!_Heiji nói và được sự tán thành từ ông bà Kudo.

-Rốt cục các người muốn làm gì?_Shinichi hét lên.


Bà Yukiko chạy đến đỡ à không đè con trai mình nằm xuống và...

"Phụp"


1 mũi kim gây mê bay ra đâm thẳng vào tay cậu khiến cho cậu chìm vào giấc ngủ say rồi lấy chiếc mền trắng phủ lên người cậu, sau đó Heiji lấy 1 dây của máy điệm tim đồ gắn vào cái ly và lấy khăn che lấy khiến ai cũng nghĩ rằng kudo Shinichi đã chết.

-Này Heiji, nếu Ran chạm vào Shinichi và thấy nó vẫn còn thở thì sao?_Bà Yukiko hỏi.

-Cháu nghĩ không đâu, nếu cháu đoán không nhầm thì chắc Ran sẽ bỏ chạy, với lại có gì chúng ta cản là được mà!

-OK! Let's start!♥️

Ông Yusaku nhìn vợ mình rồi mỉm cười thở nhẹ nhìn đứa con trai đang ngủ say của mình.

-Xem ra còn 1 sóng gió nữa nhỉ?



--------End Flashback--------


-Tất cả mọi chuyện là như thế, sau khi tớ tỉnh là thì chuyện đã rồi vả lại còn bị mẹ tớ và Heiji bắt buộc nên tớ mới phải lừa cậu!_Shinichi nói cùng 1 cái thở dài não nề.

-Và cậu đã thông đồng với mọi người lừa tớ?

-Ran, xin lỗi!

Cô im lặng, không nói gì.

-Ran, xin lỗi mà đừng giận tớ!_Shinichi nài nỉ.

-Đồ đáng ghét!_Giọng Ran bị át đi bởi tiếng gió, tuyết rơi lạnh buốt.

-Cậu có biết tớ đau khổ như thế nào không hả? Sao cậu có thể lừa tớ như vậy chứ_Những giọt nước mắt lại tuôn ra trên bờ mi vốn chưa kịp khô, những giọt nước mắt ấy như xát muối vào trái tim chàng thám tử trẻ.

-Ran! Xin lỗi!

Shinichi vòng tay ra phía sau Ran, ôm chặt cô vào lòng, vỗ về, an ủi mặc cho những cái đấm của Ran vào ngực mình thay cho lời trách móc.

-Tớ ghét cậu, Shinichi!_Ran thì thầm cùng với những giọt nước mắt ấm nóng vẫn lặng lẽ rơi.

-Nhưng tớ rất yêu cậu!_Shinichi khẽ nói và hôn vào những giọt nước mắt trên má cô.

Ran như bất động trước câu nói đó, cô không biết làm gì hơn ngoài việc cứ để cho đôi môi cậu tìm đến môi mình.
Nụ hôn đầu tiên nhẹ nhàng và ngọt ngào.
Nụ hôn làm lắng đọng tất cả những đau thương.
.
.
.
.
.
Shinichi buông Ran ra và mỉm cười còn mặt Ran bây giờ thì đỏ ửng lên như trái cà chua.

-Vậy là cậu tha thứ cho tớ rồi đúng không?_Shinichi vẫn giữ nụ cười ấy.

-Ai bảo chứ!_Ran quay đi để che giấu gương mặt đỏ ửng của mình.

-Thì..._Shinichi đưa 1 ngón tay chạm nhẹ lên đôi môi vẫn còn ấm nóng của mình. -Nụ hôn lúc nãy...

Nụ cười như trêu người của Shinichi làm cho Ran không thể không cho cậu 1 cú đấm vào bụng.

-Thôi cái kiểu cười nói ấy đi!

Vừa lãnh trọn cú đấm ấy, Shinichi bỗng ngã xuống đất, cậu rên lên vài tiếng rồi nằm bất động.

-Cậu đừng nghĩ làm thế sẽ lừa được tớ, mau dậy đi!_Ran gọi.

-Nè! Shinichi!_Cô gọi to hơn và đến lay nhẹ cậu nhưng cậu vẫn bất động.

-Shinichi_Ran ngồi xuống lay Shinichi mạnh hơn nữa, gương mặt cô đã hiện rõ sự sợ hãi. -Đừng đùa nữa, Shin...

Ran chưa nói hết câu thì Shinichi đã kéo cô nằm xuống nền tuyết, cậu đẻ lên người cô, môi họ lại chạm nhau lần nữa, dù cho Ran có đẩy thế nào cũng không thể đầy được Shinichi ra khỏi người mình nên cô đành cam chịu.

Môi họ rời nhau, Ran nhìn Shinichi.

-Cậu lại lừa tớ!

-Tớ đau thật đấy, xem như cái này cậu bù đắp cho tớ đi!_Shinichi nhìn Ran và mỉm cười.

-Cậu...!_Ran nói với vẻ tức giận nhưng 1 thứ gì đó bỗng ngăn sự tức giận ấy lại.

Chiếc headphone đeo vào tai Ran phát ra giai điệu quen thuộc của bài hát mà cô yêu thích.

-Chẳng phải cậu nói chỉ cần tớ thích bài hát này thì cậu sẽ tha cho tớ sao? Bây giờ tớ thích nó rồi, cậu tha cho tớ nhé!

Nhìn nụ cười kiêu hãnh cùa Shinichi cùng cái tư thế nhạy cảm hiện giờ Ran không thể làm gì hơn ngoài việc gật đầu.
Shinichi ngồi dậy, lấy 1 chiếc headphone khác đeo vào tai mình, lặng nghe âm thanh tuyệt dịu ấy.

Do you know-
That my heart always looks toward you

Do you know-
That each lôk you give me í strength to me

Even though I can't stand before you
Even though I have to look at you from behind forever
If I can linger on next to you
If I can do that, I will be grateful
Till the day I close my two eyes That each look you give me is strength

Anh có biết,
Rằng trái tim em luôn hướng về anh.

Anh có biết,
Rằng từng ánh mắt anh trao em đều là nguồn sống của đời em…

Dẫu em không thể đứng trước mặt anh
Dẫu mãi mãi em phải nhìn anh từ phía sau
Giá mà em có thể bên anh thêm chút nữa
Giá mà được như vậy, em sẽ rất cảm kích
Cho đến ngày nhắm mắt xuôi tay…

Trong không gian ngập tràn màu tuyết ấy, giai điệu bài hát vẫn vang lên, hoà trái tim 2 con người thành 1. Sưởi ấm cái giá lạnh đêm đông.


-----------------------------------


-Có phải dù tớ ước gì thì món quà bất ngờ vẫn là cậu phải không?

-Vậy cậu không ước tớ còn sống à?

-Không!

-Vậy cậu ước gì?

-Không cho cậu biết!

-Đồ keo kiệt!

Trên quả châu màu đỏ treo trên cây thông, 1 dòng chữ hiện ra.

Ước gì Shinichi được hạnh phúc, dù bất cứ đâu!!

oOoThe EndoOo

Mong mọi người ủng hộ! Thanks ss Dark_wings vì một fic hay thế này! :72:

Tài sản
CLick Vào Xem Tài Sản Của Admin

Tài sản
Medal:
Tài sản:
Huy chương:





Sun 10 Jun - 9:47
Smile
Phong Tuyết Băng

♥ Phong Tuyết Băng - Cửu Sư Tỷ ♥
Phong Tuyết Băng
♥ Phong Tuyết Băng - Cửu Sư Tỷ ♥

Giới tính Giới tính : Nữ Zodiac : Virgo
Chinese zodiac : Cat
Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 268
Power Power : 1155567
Sinh Nhật Sinh Nhật : 14/09/1999
Ngày gia nhập Ngày gia nhập : 02/06/2012
Tuổi Tuổi : 24
Đến từ Đến từ : AFH
Trạng thái Trạng thái : Smile

Tài sản
Medal:
Tài sản:
Huy chương:

Thông tin thành viên
Giới tính Giới tính : Nữ
Zodiac : Virgo
Chinese zodiac : Cat
Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 268
Power Power : 1155567
Sinh Nhật Sinh Nhật : 14/09/1999
Ngày gia nhập Ngày gia nhập : 02/06/2012
Tuổi Tuổi : 24
Đến từ Đến từ : AFH
Trạng thái Trạng thái : Smile
Hiện giờ đang:

Bài gửiTiêu đề: Re: Ran Mori_Thiên thần đen



Tem !!!!!!!!!
Đọc lại thấy vẫn hay
Thank em nhiều

Tài sản
CLick Vào Xem Tài Sản Của Phong Tuyết Băng

Tài sản
Medal:
Tài sản:
Huy chương:





Fri 29 Jun - 10:18
Just Only You... Only One Sun In My Heart
Bích Giao cung chủ

Sunny-chan
Bích Giao cung chủ
Sunny-chan

Thẻ mua hàng miễn phí Thẻ mua hàng miễn phí : Thẻ VIP
Giới tính Giới tính : Nữ Zodiac : Aries
Chinese zodiac : Snake
Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 365
Power Power : 1104731
Sinh Nhật Sinh Nhật : 22/03/2001
Ngày gia nhập Ngày gia nhập : 21/06/2012
Tuổi Tuổi : 23
Đến từ Đến từ : FRA,FRD,KSV,AFH.
Sở thích Sở thích : FAn Ran Angel
Trạng thái Trạng thái : Just Only You... Only One Sun In My Heart
Châm ngôn sống Châm ngôn sống : Muốn thấy cầu vồng phải trải qua cơn mưa
Yêu thương có khi nào là giới hạn
Tôi dám ước mơ, dám thực hiện

Thông tin thành viên
Thẻ mua hàng miễn phí Thẻ mua hàng miễn phí : Thẻ VIP
Giới tính Giới tính : Nữ
Zodiac : Aries
Chinese zodiac : Snake
Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 365
Power Power : 1104731
Sinh Nhật Sinh Nhật : 22/03/2001
Ngày gia nhập Ngày gia nhập : 21/06/2012
Tuổi Tuổi : 23
Đến từ Đến từ : FRA,FRD,KSV,AFH.
Sở thích Sở thích : FAn Ran Angel
Trạng thái Trạng thái : Just Only You... Only One Sun In My Heart
Châm ngôn sống Châm ngôn sống : Muốn thấy cầu vồng phải trải qua cơn mưa
Yêu thương có khi nào là giới hạn
Tôi dám ước mơ, dám thực hiện

Hiện giờ đang:

Bài gửiTiêu đề: Re: Ran Mori_Thiên thần đen



hay quá à
Com dài hơn nha em
Thân,
bachtuyet1409

Tài sản
CLick Vào Xem Tài Sản Của Bích Giao cung chủ





Sat 9 Feb - 21:32
vui ve , yeu doi

New Member
Sakura Aixugawa
New Member

Giới tính Giới tính : Nữ Zodiac : Gemini
Chinese zodiac : Snake
Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 38
Power Power : 5390
Sinh Nhật Sinh Nhật : 24/05/2001
Ngày gia nhập Ngày gia nhập : 14/01/2013
Tuổi Tuổi : 22
Đến từ Đến từ : thiên đường Tokyo
Sở thích Sở thích : viet truyen tranh,doc truyen
Trạng thái Trạng thái : vui ve , yeu doi
Châm ngôn sống Châm ngôn sống : đã được sống thì phải ...
hưởng thụ cuộc sống


Tài sản
Medal:
Tài sản:
Huy chương:

Thông tin thành viên
Giới tính Giới tính : Nữ
Zodiac : Gemini
Chinese zodiac : Snake
Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 38
Power Power : 5390
Sinh Nhật Sinh Nhật : 24/05/2001
Ngày gia nhập Ngày gia nhập : 14/01/2013
Tuổi Tuổi : 22
Đến từ Đến từ : thiên đường Tokyo
Sở thích Sở thích : viet truyen tranh,doc truyen
Trạng thái Trạng thái : vui ve , yeu doi
Châm ngôn sống Châm ngôn sống : đã được sống thì phải ...
hưởng thụ cuộc sống

Hiện giờ đang:

Bài gửiTiêu đề: Re: Ran Mori_Thiên thần đen



cái kết thật có hậu
yêu chị Đan nhất .Thanks chị một cái nè

Tài sản
CLick Vào Xem Tài Sản Của Sakura Aixugawa

Tài sản
Medal:
Tài sản:
Huy chương:






Sponsored content

Thông tin thành viên
Hiện giờ đang:

Bài gửiTiêu đề: Re: Ran Mori_Thiên thần đen




Tài sản
CLick Vào Xem Tài Sản Của Sponsored content







Ran Mori_Thiên thần đen	     Collap11Trả lời nhanh
Trang 1 trong tổng số 1 trang

General instructions
Forum 4ALL - Mái Nhà Tình Bạn
Powered by phpbb® & Version 2.0
Forumotion_ripped by vlt
Best displayed with Firefox & Google Chrome
and 1024x768 screen resolution


Free forum | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Thảo luận mới nhất